Hạ Bán Tử thấy lời ngon ngọt của mình không còn tác dụng nữa liền trực tiếp đẩy cậu xuống giường, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cậu. Đồng Khả cũng không từ chối anh, phối hợp vô cùng ăn ý.
[…]
Lúc này, tại phòng của Ngân Xuyến, cô vẫn đang thất thần ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo. Nước mắt cô vẫn cứ rơi không ngừng nghỉ, tiếng khóc nức nở của cô vang khắp cả căn phòng ngủ. Cô không hiểu nổi, tại sao sự đau đớn, nỗi xót xa cứ bám víu lấy cô, không chịu buông tha cho cô một ngày nào cả. Niềm vui ban nãy của cô cũng bị vùi dập xuống tận đáy lòng, bây giờ chỉ tràn ngập sự uất ức và buồn bã.
“Tại sao...tại sao...anh lại không tin em...”
Tiếng khóc của cô đã thu hút sự chú ý của Bạc Huyền Sâm. Mặc dù thấy cô ngồi dưới sàn nhưng cậu vẫn biết giữ phép lịch sự mà gõ cửa vài cái.
“Thiếu phu nhân, người...có cần tôi giúp gì không?”
Ngân Xuyến nghe thấy giọng nói của cậu, vội vàng lau đi những giọt nước mắt đau khổ ấy. Để người vệ sĩ nhìn thấy thì thực sự quá mất mặt của một nữ chủ nhân trong nhà rồi. Cô từ từ đứng dậy, cố gắng không để nước mắt rơi và suy nghĩ về những lời nói tuyệt tình vừa nãy của Hạ Bán Tử. Ngân Xuyến quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt cô trông rất nghiêm túc và sắc lạnh.
“Tôi không sao. Anh có thể trở về phòng nghỉ ngơi rồi.”
Ngoài miệng cô nói như thế nhưng Bạc Huyền Sâm có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-la-nguoi-tinh-cua-toi/2861984/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.