Trong lòng anh ta rất trống rỗng, không thể chứa mấy cái tài liệu nhiều chữ ở trên bàn được. Cả ngày hôm nay không thấy Ngân Xuyến bén mảng đến công ty, mang cho anh hộp cơm ăn trưa nữa. Điều này làm cho không khí làm việc của anh ta trở nên vô cùng buốn chán.
"Chết tiệt, rốt cuộc hôm nay mình bị làm sao vậy chứ?" Hắn tức giận đập mạnh xuống bàn làm việc.
Mọi thứ xung quanh trở thành một mỡ hỗn độn. Chính bản thân Hạ Bán Tử không thể hiểu nổi bắt đầu từ khi nào hắn đã quan tâm đến sự xuất hiện của Ngân Xuyến đến như vậy. Thế nhưng tâm trí của hắn vẫn luôn kiên quyết từ chối sự thật đó. Hắn gác lại hết ưu lo, đi đến bệnh viện thăm Đồng Khả để không còn nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn nữa.
Tại bệnh viện...
Đồng Khả Vẫn đang nằm ngủ trên chiếc giường bệnh của cậu ta. Hạ Bán Tử nhẹ nhàng ngồi xuống, chạm nhẹ vào bên má hồng hào đó. Khi chạm vào, mọi cảm giác phiền muộn cứ thế mà biến mất vậy, không có gì lấn cấn trong tâm trí của anh ta lúc này hết.
Mí mắt Đồng Khả khẽ động, cậu ta dần tỉnh lại, mở tròn hai mắt nhìn Hạ Bán Tử, "Anh đến thăm em sao?"
Hạ Bán Tử mỉm cười đáp: "Đúng vậy, sức khoẻ của em cũng dần hồi phục rồi đấy."
"Vâng, nhưng mà...em có chuyện này muốn nhờ anh giúp đỡ." Giọng nói của cậu ta trầm hẳn xuống.
Hạ Bán Tử thấy sắc mặt của cậu có vẻ rất khó xử, chỉ trong thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-la-nguoi-tinh-cua-toi/2861952/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.