Ngân Xuyến miễn cưỡng nghe theo lời khuyên của Bạc Huyền Sâm, đợi khi nào không có cậu ta ở bên cạnh thì cô sẽ lén uống một chút vậy. Cô trầm ngâm nhìn ra phía xa của biển cả. Sóng gợn nhẹ nhàng, gió thổi vi vu, nghe thật thoải mái và yên bình.
"Cậu cảm thấy tôi có gì thua tên Đồng Khả đó không?"
Bạc Huyền Sâm không suy nghĩ nhiều mà đáp ngay: "Hắn ta ngoài vẻ ngoài nhìn cũng đẹp, nhưng tính cách không thể ưa được. Nói chung phu nhân vẫn nổi bật hơn hắn nhiều."
Ngân Xuyến cũng phải bật cười vì câu nói này của cậu. Bạc Huyền Sâm cũng không tệ, rất thích khen cô trên mọi điều, mặc dù tất cả đều đúng và rất hợp lý. Có lẽ tên khốn Hạ Bán Tử bị mù nên mới không nhìn rõ được bộ mặt thật của Đồng Khả. Nhưng cô chẳng quan tâm cuộc sống hắn ra sao nữa. Chỉ cần hắn sống trong đau khổ là cô đã cảm thấy hả dạ lắm rồi.
"Cậu cũng biết nịnh tôi quá ha!"
Bạc Huyền Sâm chống hai tay lên bàn, ánh mắt si tình nhìn cô một cách chân thành, "Không, đây là lời thật lòng của tôi! Tôi thích phu nhân, tất cả những gì của người trong mắt tôi đều đẹp và lung linh nhất."
Ngân Xuyến bị khen đến nỗi hai má cũng đỏ ửng lên. Hắn ta đúng là một kẻ dẻo miệng, nhưng mà cũng rất dễ thương.
"Reng...reng...reng"
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Cô liếc đôi mắt nhìn tên của người gọi, không ngờ lại là Bán Hạ Tử. Quả là một điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-la-nguoi-tinh-cua-toi/2861936/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.