Sau cơn mộng mị , cậu mở mắt ra lấy tay che đi nắng từ ô cửa sổ chiếu vào . Từ từ ngồi dậy dựa lưng lên thành tường mà nhoé lại hàng động ngu ngốc này hôm qua mà đau cái đầu .
Cảm nhận được chuyển động Đình Trung cũng thứ tỉnh theo đôi mắt mệt mỏi ngìn cậu nhưng hành động không giống mọi ngày mà ân cần hỏi cậu có sao không , kèm theo nhiều hành động rất là khó hiểu .
Cậu cũng không để ý chỉ nghiêng đầu nhìn hắn mà nói :" anh có biết hậu quả sau khi xuống tay đánh đám cổ đông đó không ?"
Nghe được câu hỏi từ cậu sắc mặt trầm xuống :" anh xuống tay hình như không liên quan nhiều đến em lắm thì phải ?"
Thấy được hắn thay đổi chủ ngữ ăn nói với mình cậu cũng không kinh ngạc điềm tĩnh mắng người :" anh là ngốc hế thuốc chữa , anh không nhìn ra đám đó cố tình kích động anh ra tay đánh người sao , anh có biết cò những kẻ đứng đằng sau chuyện này đợi anh vào tròng rồi ngư ông đắc lợi không , anh bớt hành động thiếu suy nghĩ đi cho tôi nhờ đó ."
Hắn biết chứ nhưng lúc ấy tròng đầu hắn chỉ nghĩ đến một điều giết hết đám người trong đó !
Lúc ấy đầu hắn rất đau đớn hắn biết mình phát bệnh rồi hắn cũng biết đám người đó muốn hắn lên cơn điên , thế nên một kẻ điên mà giết hết đám người đó cũng có làm sao đâu .
Cậu ngồi đó nhìn ra ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-khong-thoi-han/3031324/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.