Đúng lịch hẹn vào đầu tháng mười đến thăm ông bà ngoại , sáng sớm cậu đã chẩm bị đầy đủ với chú Tư .
Đình Trung nhận ra cậu không muốn dẫn mình theo nên trầm lặng nhùn cậu như chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ . Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt hắn kiến cậu phì cười bế bé Khoai lên đưa cho hắn :" nghiệp vụ của anh là chăm sóc Khoai ."
Nhận lấy con mèo béo này hắn nhăn nhó tỏ vẻ không muốn .
" anh chỉ là vệ sĩ của em thôi ."
Mặc kệ hắn nói gì cậu dí nút cho xe lăm đi tự động , chú Tư chu đáo dìu cậu ngồi lên xe .
Ôm bé mèo trên tay hắn ấm ức mang theo nó đi làm công ty . Dạo gần đấy cậu cũng không hay quan tâm hắn như những ngày đầu nữa .
Vậy là hôm nay toàn bộ nhân viên Trần Thị phải kinh ngạc vì ông chủ nhà mình bế một bé mèo anh lông ngắn siêu dễ thương .
Lúc này hình tượng ông chủ lạnh lùng ác độc tư bản và là người có vấn đề về thân kinh của Đình Trung đã thay đổi thành người hướng nội chăm nuôi mèo . Ai kêu bé mèo đó đáng yêu chết người , nhưng đâu ai biết hoàng thượng không hề thích con sen này tí nào . Mà con sen cũng không thích mồn lèo bèo này bế quá là nặng tay .
Cao Chính Quân hết nhìn ông chủ rồi quay sang nhìn con mèo cao quý trước mặt . Giá của con mèo này gần bằng nửa già tháng lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-khong-thoi-han/3031317/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.