Lê gia , một trong nhưng danh gia vọng tộc hàng đầu của Thủ Đô .
Nhưng những kẻ giàu có thường đi với nhiều tật mà cái tật ở đây kiến Bình An kinh tớm đam người Lê gia đó .
Dù chính cậu không thể phủ nhận bản thân mang trong mình dòng máu của đám người khốn nạn đó .
Cậu đứng trước cổng chính của Lê gia dặn dò hắn không cần theo mình vào trong , nhưng căn bản là Đình Trung đi theo là để bảo vệ cậu .
Làm sao mà có thể bỏ cậu mình một vào trong được đây .
" sao lại không cho anh theo vào trong ?"
" không phải là không cho mà là không cần ."
Bình An nhẹ nhàng lên tiếng khuyên hắn nên đợi mình ở ngoài .
" đám người đó giờ ăn bám em thì sao dám làm gì em được , là mọi người ở nhà lo quá thá mà thôi anh đợi em ở ngoài nhé ."
Ý cậu là vậy hắn có thể không nghe theo sao , cứ như trò đùa của nhau vậy hắn bị em ấy vờn đi vờn lại như vậy cũng tất mệt mỏi .
Nhìn cậu từ ẩn xe lăn vào trong Đình Trung cảm nhận được vách ngăn cách xa lạ của họ .
" nói xem sao cứ phải như thằng ngốc vì em ấy ."
Hắn đi lang thang quanh vìa hè bực bội muốn hút điếu thuốc thì chớt nhận ra một ngày bản thân chỉ được hút hai điếu .
Hắn tực giận vuốt ngược tóc tự hỏi bản thân vì sao cứ phải nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-khong-thoi-han/3031299/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.