Trong buổi sáng sớm mà mặt trời không thể đưa những tia nắng nhỏ của mình xuyên qua tầng mây làm bâu trời thủ đô âm u lạnh lẽo .
Tronh cái lạnh buốt da thịt như vậy Trần Đình Trung mệt mỏi ngồi dậy trên giường . Âm thanh đáng sợ đó giống như mất kiểm soát vậy luôn gào thét tra tấn trong đầu hắn .
Mở mắt nhìn những vết thương được băng bó cẩn thận khắp chân và tay hắn liên muốn đứng dậy xem hôm qua mình phát bệnh có làm cậu bị thương không .
Vội vàng chạy xuống lầu thấy mọi người đang dọn dẹp gần xong hết còn cậu đang rất hưởng thụ uống trà .
Bình An uống hụm trà shan tuyết cổ thụ Tây Bắc* mà cảm thán :" so với những loại trà đắt tiền kia cháu vẫn thích loại này hơn ."
Đang nói chuyện mọi người thấy hắn đi xuống liền chào đón bằng những ánh mắt trìu mến , cũng biết tối qua bản thân mình phát bệnh đã làm phiền mọi người nên hắn ngỏ ý muốn đền bù .
Nhẹ nhành đặt cốc trà xuống nhìn hắn mà mỉm cười :" anh ... chi bằng đi dỗ anh em tốt của mình đi ."
Nghe tới đây hắn khó hiểu :" anh em tốt ? Ai ?"
" Tạ Đức Hùng ,ông anh đó vẫn đang uống rượu ở bar từ đêm hôm qua cho đến sáng hôm nay ."
Tuy là không biết chuyện gì xảy ra nhưng Đình Trung chỉ đứng đó nhìn cậu .
Thấy vẻ mặt ngu ngơ của hắn mà Bình An chỉ có thể kêu người tỉnh :"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-khong-thoi-han/3031291/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.