Thẩm Thu đột nhiên nghĩ muốn ăn chút đồ cay, hai người cùng nhau đi ăn lẩu.
Ăn lẩu xong trời đã sẩm tối, Triệu Cảnh Hàng đưa Thẩm Thu về nhà, nhưng sau khi đưa tới cửa, lại không để cho người đi lên.
“Nếu không, em cùng anh trở về đi.” Triệu Cảnh Hàng nói.
Thẩm Thu: “Anh vừa mới xuống máy bay lại đi lâu như vậy, bây giờ có mệt không? Anh về nghỉ ngơi cho khỏe đi, em không quấy rầy anh nữa.”
Triệu Cảnh Hàng rất buồn ngủ, cũng rất mệt mỏi, nhưng lại luyến tiếc thả người: “Em không ở bên cạnh, anh không ngủ được.”
Thẩm Thu liếc anh một cái: “Vậy hai mươi mấy năm trước đây anh đều thức?”
Triệu Cảnh Hàng chỉ coi như không nghe thấy, suy nghĩ một chút nói: “Anh lái xe vào thôi.”
“Ừ?”
“Anh đến nhà em nghỉ ngơi.”
Triệu Cảnh Hàng vững vàng lái xe vào tiểu khu, Thẩm Thu cũng không ngăn lại nữa.
Dù sao anh đã bôn ba một ngày, cô cũng lo lắng cho anh mệt mỏi.
Sau khi vào cửa, Triệu Cảnh Hàng tự rót cho mình ly nước. Anh đối với chỗ này của cô không xa lạ gì, còn mang một bộ dáng là chủ nhà: “Bạn cùng phòng của em không có ở đây sao?”
Thẩm Thu nói: “Hôm nay cậu ấy có ca trực ở quán, buổi tối mười giờ mới trở về.”
Triệu Cảnh Hàng à một tiếng: “Vậy thì tốt rồi, chúng ta về phòng đi.”
Động tác dọn đồ đạc của Thẩm Thu hơi chậm lại, quay đầu nhìn anh.
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô nhướn mày: “Đi thôi, thời gian quý giá.”
Thẩm Thu đem một cái hộp khăn giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-cua-anh/961098/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.