Có những người đến và đi trong hành lang của bệnh viện, một số thì lo lắng, một số thì buồn bã, và một số thì thờ ơ.
Sau khi Thẩm Thu và Triệu Tu Diên tách ra, đi về hướng cầu thang.
Cô đột nhiên nhớ tới mình và Triệu Tu Diên khi còn nhỏ lúc còn ở cô nhi viện … Kỳ thật, ở một mức độ nào đó, hai người bọn họ rất giống nhau.
Vừa lầm lì, vừa ít nói, đề phòng tất cả mọi người trên thế giới.
Cả hai người từng sưởi ấm cho nhau, nhưng giờ đây, họ đã đường ai nấy đi.
Thẩm Thu chỉ cảm thấy buồn, nhưng không hối hận.
Cô vẫn sẽ coi Triệu Tu Diên là người thân quan trọng nhất của cô, nhưng không phải là người yêu.
“A—” Một cô gái lao xuống cầu thang, cầm trên tay một danh sách, va vào cô.
Thẩm Thu lùi về phía sau một bước, suýt chút nữa là bước hụt, may mà cô được một bàn tay đỡ thắt lưng mới ổn định được cơ thể.
Thẩm Thu quay người lại, thì thấy Triệu Cảnh Hàng đang cau mày.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.” Cô gái kia liên tục cúi đầu xin lỗi.
Thẩm Thu nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô gái và danh sách trong tay, nói: “Không sao đâu.”
Cô gái nói cảm ơn, không dừng lại lâu, tiếp tục chạy xuống lầu.
Trong viện, rất ít người bước đi nhẹ nhàng.
“Đang suy nghĩ gì vậy, đi cũng không thèm nhìn đường.” Triệu Cảnh Hàng đứng bên cạnh cô.
Thẩm Thu: “Không … sao anh lại ở đây.”
Triệu Cảnh Hàng: “Tìm em.”
Thẩm Thu nhìn thời gian: “Tôi chưa đi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-cua-anh/961087/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.