Editor: Miya + Beta: Mia
Cây dù của anh dừng trên đỉnh đầu cô, chặn những bông tuyết đang rơi xuống.
Bên tai cô có tiếng gió thổi qua, tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cô hơi hoảng hốt.
Thẩm Thu ngước nhìn anh, nói: “Anh không phải lái xe tới đây à?”
Triệu Cảnh Hàng: “Có lái xe, nhưng đường vào tiểu khu của em khó đi. Tôi không lái được, cho nên tôi đã đỗ xe ở bãi đỗ xe gần đây.”
Có thể bọn họ đậu chung một bãi đỗ xe, may mắn là không gặp nhau.
Thẩm Thu thở phào nhẹ nhõm: “Ồ, anh tới đây làm gì vậy?”
Triệu Cảnh Hàng không trả lời, hỏi: “Ba mẹ của em có ở nhà không?”
Thẩm Thu dừng lại: “Đã giờ này rồi không ở nhà thì ở đâu.”
“Ở nhà thì có gì vui.” Triệu Cảnh Hàng nói, “Đi thôi, dẫn tôi đi dạo đi.”
Thẩm Thu hơi do dự: “……Trời lạnh như vậy, làm sao đi dạo được?”
Triệu Cảnh Hàng hừ lạnh, hơi cúi người: “Vậy ý của em là muốn dẫn tôi vào nhà làm khách?”
“Đi……đi dạo.”
Triệu Cảnh Hàng rất hài lòng về câu trả lời của cô, anh đứng thẳng người, nói: “Em dẫn đường đi, tôi chưa bao giờ tới nơi hẻo lánh như thế này.”
Thành phố Lâm không phồn hoa bằng các thành phố cấp một, nhưng dù sao cũng là thành phố nhỏ, hoàn toàn không phù hợp với hai chữ “hẻo lánh”.
Nhưng có lẽ đại thiếu gia họ Triệu cảm thấy ngoại trừ cấp một ra, những thành phố khác đều có thể dùng từ “hẻo lánh” để miêu tả.
“Chúng ta đi vào phố đi, không xa lắm, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-cua-anh/961066/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.