"Không cần!"
Tần Hạo tính thử thời gian, còn khoảng mười ngày nữa là hết một tháng. Ra ngoài thì tự do nhưng sẽ không có hoàn cảnh yên tĩnh như vậy để luyện công.
Anh chỉ vào Diệp Thanh Trúc đang ngồi ỉu xìu trong góc, nói: "Thả cô ấy ra ngoài được không?"
Trần Lạc Vũ khẽ gật đầu. Đối với ông ta thì Diệp Thanh Trúc không quan trọng lắm.
Nào ngờ Diệp Thanh Trúc lại vội vàng nhảy lên, ôm Tần Hạo rồi nói: "Không, em không ra ngoài. Em muốn ở bên cạnh anh. Sinh không cùng giường nhưng chết phải cùng huyệt. Em không muốn rời xa anh giây nào!"
"Em có bị gì không. Mấy bữa nay em còn muốn chết muốn sống lắm mà. Nơi này nhàm chán như vậy, em ở lại đây làm gì?"
Tần Hạo thật sự không thể nói chuyện với cô nữa, sao lại bướng bỉnh như vậy chứ. Có lúc anh chẳng thể đoán ra được suy nghĩ của Diệp Thanh Trúc. Rõ ràng cô ồn ào bảo nơi này nhàm chán quá, chẳng làm được gì, nhưng bây giờ có thể thả cô ra ngoài thì cô lại từ chối.
Diệp Thanh Trúc lại gần, nói vào tai anh: "Ở đây thì ít nhất em có thể sống cuộc sống vợ chồng. Ra ngoài thì chẳng làm được gì cả, còn nhàm chán hơn ở trong đây nữa".
"Ây..."
Tần Hạo lập tức câm nín.
Đã vậy rồi thì anh cũng chẳng thể nói gì nữa.
Trần Lạc Vũ đi rồi.
Thời gian mười ngày nói không dài thì cũng dài lắm, nhưng Tần Hạo lại cảm thấy cực kỳ ngắn ngủi, gần như chỉ trôi qua trong chớp mắt. Trong mười ngày này, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/894105/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.