“Nhị trưởng lão, tam trưởng lão, cháu sai rồi, xin hai ông tha cho cháu, cháu không dám làm vậy nữa!”
Diệp Thanh Trúc vừa khóc vừa xin được tha thứ.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy thật đáng thương.
Từ trước đến này Tần Hạo chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, nhưng cũng không` biết đã xảy ra chuyện gì khiến Diệp Thanh Trúc trở nên như vậy.
Hai người Trần Lạc Vũ mang vẻ mặt lạnh lùng, vô tình, không nói lời nào, chỉ thấy Trần Bán Hiền đi đến gần hang núi, xoay vật gì đó, sau đó liền thấy hàng rào sắt của cửa hang vang lên một tiếng.
Tần Hạo ngạc nhiên, bọn họ muốn nhốt Diệp Thanh Trúc vào trong sao?
Nhưng cũng cùng lúc đó, không biết từ lúc nào Trần Lạc Vũ xông đến trước mặt, dùng mũi chân đá nhẹ một cái, đã đạp anh vào trong hang.
Bên cạnh còn có thêm một người.
Ban nãy Diệp Thanh Thúc còn bị Trần Lạc Vũ cầm trên tay như một con gà, bây giờ cũng bị cho vào hang.
Hàng rào sắt lại rung lên rồi đóng lại.
Trần Bán Hiền đi đến trước hang động, lạnh lùng nhìn hai người rồi nói: “Xem cháu còn trộm đồ đem qua đây thế nào nhé!”
Tần Hạo ngạc nhiên, thì ra Diệp Thanh Trúc vì lấy những thứ đó nên bị bắt.
“Này, rốt cuộc mấy người có ý gì? Chỉ là một bức tranh quái thú thôi, sao không cho người khác xem chứ? Giấu như vậy là sao?”
Tần Hạo vừa nói xong, sắc mặt hai người nhà họ Trần liền thay đổi.
Trần Lạc Vũ lo lắng hỏi: “Cậu nhìn thấy rồi?”
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/894101/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.