Tần Hạo gào một hồi thì quyết định ngậm miệng lại.
Có lẽ la hét cũng vô ích thôi. Ở Trần gia thôn này, chẳng có ai để anh tin tưởng cả. Diệp Thanh Trúc chắc cũng không có cách cứu anh ra. Người duy nhất có năng lực ấy là sư phụ Trần Linh Tố. Nhưng bà lại chẳng thể nghe thấy tiếng gọi của anh.
Hơn nữa, Trần gia thôn có quy tắc riêng của họ. Nếu phần thưởng này thật sự là quy tắc gì đó của tổ tiên nhà họ Trần thì Trần Linh Tố cũng vô phương mà thôi.
Tần Hạo ngẫm nghĩ rất lâu, cuối cùng đành đặt mông ngồi xuống, tâm trạng ủ rũ cực kỳ.
“Chắc bọn họ không định nhốt mình cả đời đâu nhỉ?”
“Khả năng ấy không cao lắm!”
“Rốt cuộc có thứ gì ở trong hang động này?”
Sự tò mò trỗi dậy, Tần Hạo quyết định sẽ đi vòng vòng tìm xem ở đây có vật gì hay không rồi mới tính tiếp.
Nhưng mặt trời không chiếu đến hang động này. Nó vốn nằm ở thung lũng, đừng nói là ánh nắng, đến ánh trăng còn chẳng thấy nữa kìa.
Tần Hạo cất từng bước chậm rãi, tiến về phía trước. Càng đi càng tối, giơ tay lên cũng chẳng thấy được năm ngón,
Đi được khoảng năm mươi bước, anh chạm phải một bức tường đá trong hang. Điều khiến anh kinh ngạc là nơi này rất bằng phẳng, sờ vào còn thấy trơn nhẵn. Chỉ là anh không biết đây là thứ gì.
Phần đáy hang và mặt đất cũng bằng phẳng lắm, có lẽ được làm phẳng nhân tạo. Nhưng mặt bên và phần trên vẫn giữ cấu trúc ban đầu.
Hang động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/894099/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.