Diệp Vô Hoan bị Tần Hạo hỏi như vậy thì mặt đỏ đến tận mang tai, cảm thấy khá ngượng ngùng, nói: "Đâu có, chỉ là mọi người đang nói vấn đề mà tôi không thể chen miệng vào thôi!" Tần Hạo vốn muốn đùa một chút để khuấy động bầu không khí đang vô cùng gượng gạo này. Vậy mà Vương Dật Quần vẫn cắn chặt không buông: "Tần Hạo, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi lúc nãy!" Tần Hạo rất muốn đốp lại: Trả lời cái mẹ nhà cậu ấy! Nhưng ngoài mặt anh vẫn cười đáp: "Cậu cứ hỏi tôi đến tận cùng vấn đề này làm gì, lẽ nào người anh em có hứng thú với tôi? Vũ Nghi, hay là em nhường anh cho cậu ấy đi?" Người nào đó nghe câu này mà phun hết rượu trong miệng ra. Vương Dật Quần càng bị làm cho xấu hổ hơn nữa. Người phụ nữ đến đây cùng Vương Dật Quần vừa hay cũng đang ngồi cạnh anh ta đã bị rượu phun đầy mặt. Cô ta đang tức điên lên được! "Thật ngại quá, tôi chỉ đùa chút thôi mà mọi người lại phối hợp cùng tôi ăn ý quá!", Tần Hạo ha ha cười lớn. Anh đứng lên gọi phục vụ mang khăn giấy gì đó đến cho cô gái đi cùng Vương Dật Quần. Cô gái đi cùng cậu ta có lẽ từ lâu đã quen thói kênh kiệu, chắc chưa từng phải chịu nhục như thế này. Trước mặt đám đông bị phun đầy rượu vào mặt, mà người phun lại chính là con cá to mình vừa mới câu được Vương Dật Quần. Cậu ta vừa có tiền, lại vừa đẹp trai, cho nên cô ta đương nhiên không dám nổi nóng với Vương Dật Quần. Cho nên, cơn giận này đương nhiên sẽ đổ lên đầu người khác. "Anh nghĩ anh là ai? Mà dám đùa kiểu đó với bạn trai tôi? Anh xứng sao?" Cô ta vừa thốt ra câu này, tất cả mọi người đều ngẩn người ra. Một lúc sau, Diệp Thanh Trúc là người đầu tiên có ý chí đấu tranh, cô giận dữ nói: "Cô là cái thá gì? Dám nói chuyện với anh Tần Hạo của tôi như vậy!" Tần Hạo trợn mắt nhìn Diệp Thanh Trúc một cái, nhưng cô không hề tỏ ra yếu thế. Bản thân Tần Hạo là người khởi xướng cuộc hội họp này nên anh đành cười khô một tiếng, nói: "Bạn tôi không hiểu chuyện, mọi người đừng so đo với cô ấy. Vừa nãy chỉ là đùa một chút mà thôi, mọi người đừng để bụng!" "Anh nói không để bụng là phải không để bụng sao? Tôi rất để bụng đấy!" Cô gái kia nhất quyết không chịu làm hòa, hung dữ nói. Cô ta vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Vương Dật Quần. Cô ta cũng thuộc dạng thông minh, biết lúc nào nên nói gì, nên phối hợp với người đàn ông của mình ra sao. Vương Dật Quần rõ ràng là lúc nãy bị Tần Hạo đùa cợt nên trong lòng tức tối. Đặc biệt là với câu hỏi bao giờ kết hôn của cậu ta kia, Tần Hạo càng lảng tránh thì cậu ta càng muốn phải truy hỏi cho bằng được. Lúc này cô gái đi cùng cậu ta cũng đang mượn chuyện này để lấy cớ gây sự với Tần Hạo. Cô gái này tính cách như thế nào, Vương Dật Quần chẳng lạ lùng gì. Cô ta tên Tôn Ngọc Yến, chỉ là một nhân viên bình thường trong một công ty cũng bình thường nốt. Vì một sự tình cờ mà cô ta và Vương Dật Quần qua lại với nhau. Nói đúng hơn thì hai người vô tình add nhau trên mạng, sau đó ra ngoài gặp mặt một lần rồi chốt luôn là sẽ thử tìm hiểu nhau. Chuyện này đối với nam nữ độc thân trong thời đại mới là một chuyện hết sức bình thường, hai người họ cũng vậy. Vương Dật Quần cũng biết về quá khứ của Tôn Ngọc Yến. Cô ta chỉ là một cô em kiêu ngạo lại đam mê vinh hoa phú quý. Nếu không phải vì nhìn cô ta cũng thuận mắt thì với tính cách này, Vương Dật Quần đã đá cho cô ta bay xa ba dãy phố rồi. Đứng trước sự khiêu khích rất rõ ràng này thì Tần Hạo hơi cau mày lại. Anh quay sang nhìn Vương Dật Quần. Người phụ nữ này là do cậu ta đưa tới, có vẻ như rất xấu tính. Tình hình này là sao đây? Vương Dật Quần vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Tần Hạo. Cậu ta vẫn ngồi đó thong thả uống rượu, hai mắt thì lặng lẽ quan sát nét mặt của quần chúng. Long Tứ vẫn còn đang bận đau đầu vì chén rượu Thiêu Đao Tử trước mặt mình, nét mặt cậu ấy đầy u oán nhìn Diệp Thanh Trúc. Diệp Vô Hoan thì vẫn ngồi uống rượu một mình, nhìn có vẻ vô cùng nhàn nhã. Dường như anh ta chẳng buồn để ý đến những chuyện đang diễn ra ở phía bên Tần Hạo. Nét mặt anh ta vẫn vô cùng ung dung, như thể đang đi câu cá vậy. Còn Lâm Vũ Nghi lúc này đã bắt đầu thấy lo lắng. Cô nhìn Tần Hạo rồi lắc đầu, ý bảo anh thôi đừng so đo với bọn họ nữa. Thấy Lâm Vũ Nghi như vậy, Tần Hạo cũng đành thở dài. Anh thật hối hận vì đã gọi đám người này đến, tự nhiên từ đâu rước bực vào người? Tần Hạo miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Xin lỗi nhé, vừa nãy tôi đùa hơi quá, xin lỗi mọi người. Thật ngại quá, nếu cô cảm thấy uất ức thì có thể đi về. Nếu cô cảm thấy vẫn có thể ăn uống vui vẻ thì có thể ở lại. Tóm lại là đều phụ thuộc vào cảm xúc của cô!" Lời xin lỗi này của Tần Hạo ý tứ rất rõ ràng. Đó là nếu không thích thì cút đi dùm cái, ở đây không ai hoan nghênh cô đến làm bố làm mẹ người ta. Tôn Ngọc Yến biết nếu còn lôi thôi là kiểu gì cũng phải rời khỏi đây. Đó không phải kết cục cô ta mong muốn, thế nên chỉ đành hứ một tiếng, giả vờ khinh bỉ không thèm chấp Tần Hạo. "Thái độ kiểu đ** gì vậy!", Tần Hạo trong lòng thầm chửi. Nhưng ngoài mặt anh vẫn làm như không có chuyện gì, thản nhiên uống rượu với Long Tứ. Nhìn thấy chén rượu Thiêu Đao Tử của Long Tứ, anh đắc chí cười nói: "Có phải anh em của tôi không? Nếu phải thì uống hết chén rượu kia đi!" "Đại ca, anh đang muốn ép em vào con đường chết hay sao!", Long Tứ u uất nói. Lúc này Diệp Thanh Trúc mới chịu tha cho Long Tứ, cô quay sang cười ngọt ngào với Tần Hạo, nói: "Anh Tần Hạo, anh không tiếp em thì em tự sang uống với anh!" "Em thì rượu chè cái gì, uống nước ngọt đi!", Tần Hạo lắc đầu từ chối. Diệp Thanh Trúc chưa uống rượu đã hay làm những việc điên rồ rồi, không biết sau khi say rượu sẽ còn điên đến mức nào nữa. Đồ ăn liên tục được bưng lên, mấy anh em Tần Hạo càng uống càng vui vẻ với nhau hơn. Ngoại trừ việc anh chẳng nói chẳng rằng gì với mấy người bạn của Lâm Vũ Nghi nữa thì những người khác đều chơi rất vui vẻ, đặc biệt là Diệp Thanh Trúc. Không biết tại sao mà cô lại đi đặt cược với Tôn Ngọc Yến kia. Trò chơi rất đơn giản, cũng chỉ là lắc xúc xắc rồi đoán lớn nhỏ, ai thua thì phải uống bia. Hai người họ chơi đến giờ, Diệp Thanh Trúc rất may mắn, thua ít thắng nhiều. Rất nhanh sau đó đã chuốc cho Tôn Ngọc Yến kia sắp đứng không vững rồi. "Tôi sẽ uống thay cô ấy!", Vương Dật Quần lúc này không thể không lên tiếng. Nói gì thì nói Tôn Ngọc Yến cũng là người phụ nữ của anh ta, xấu thiếp thì cũng hổ chàng. Thấy Vương Dật Quần nhập cuộc, Long Tứ cũng không thể bàng quan đứng nhìn được nữa. Bắt nạt một người phụ nữ còn ra thể thống gì? Long Tứ vỗ ngực, nói: "Tiểu Thanh yên tâm, thua thì tôi uống thay cô!" Kết quả, Diệp Thanh Trúc không thèm nhận tấm chân tình này, cô chỉ Tần Hạo. Bình thường đều là người đàn ông uống thay người phụ nữ của mình, nên Diệp Thanh Trúc cũng muốn được như vậy. Tần Hạo không thể nào từ chối được nên đành nhận lời, trong lòng anh thầm tính toán. Tình hình ở đây hôm nay vô cùng phức tạp, kiểu gì sau đó Lâm Vũ Nghi cũng tức điên lên cho mà xem. Hai người phụ nữ kia lại chơi tiếp, trò chơi này hoàn toàn dựa vào may mắn, cũng chẳng có mánh khóe gì. Ở hiệp này Diệp Thanh Trúc ban đầu vẫn rất may mắn, thắng liền ba ván, Vương Dật Quần cũng bị ép uống đến ba cốc bia. Tiếp theo đó chính là lúc mà Tôn Ngọc Yến lội ngược dòng. Cô ta rất hung dữ, thắng liền sáu ván, gấp đôi số ván thắng của Diệp Thanh Trúc. Tần Hạo không nói hai lời, tu hết một lèo sáu cốc bia. Trong lòng anh vô cùng buồn bực, tại sao cứ phải lôi anh vào cơ chứ, không phải bên đó vẫn còn một con sâu rượu sao! "Cố lên, nếu em còn thua ván nữa anh sẽ quỳ lên cái bàn này!", Tần Hạo tiện mồm nói một câu. Diệp Thanh Trúc cười lớn, trong tay cầm con xúc xắc. Cô đã bắt đầu lo lắng nhưng càng lo lắng vận may càng tệ. Một lúc sau, Tôn Ngọc Yến lại thắng liền ba ván. Tần Hạo nhìn ba cốc bia lớn trước mặt, anh vẫn chưa say nhưng cứ uống nhiều như thế này kiểu gì cũng thành bụng bia thôi! - -------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]