“Hừ. Anh muốn ngồi sao thì ngồi. Tôi không mở cửa cho anh đâu!”
Lăng Ngạo Tuyết cởi giày, mở ti vi rồi nằm ườn ra sô pha, định bụng chiều nay sẽ nghỉ ngơi cho khỏe người. Đúng như lời cục trưởng đã nói, khoảng thời gian vừa qua cô đã làm việc quá mức nên cần dưỡng sức.
“Có nên đi du lịch đến những nơi mình từng muốn đi không nhỉ? Bây giờ đi chơi một chuyến cũng được đấy chứ.”
Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng cô nghe thấy có tiếng khóc quái dị nào đó vang lên.
Cô còn nghĩ âm thanh phát ra từ ti vi. Nhưng rõ là trên ti vi đang chiếu chương trình hài mà. Tiếng khóc thê lương hệt như lợn bị giết mổ ấy từ đâu ra ấy nhỉ?
Sau khi cố gắng dỏng tai nghe, Lăng Ngạo Tuyết đã ngây ngẩn cả người.
Âm thanh ấy phát ra từ trước cửa nhà cô!
Chẳng lẽ là tên đó…
Tần Hạo ngồi trước cửa, khóc lóc vật vã dở sống dở chết, miệng thì không ngừng kêu la.
“Ngạo Tuyết, em đừng bỏ anh mà…”
“Ngạo Tuyết, anh không sống thiếu em được đâu. Anh không thể bỏ mặc con của chúng ta. Em yên tâm. Anh nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền để nuôi em và con. Em mở cửa cho anh đi…”
“Đứa con đáng thương của bố ơi, con chưa ra đời đã không còn bố rồi…”
“…”
Nhìn qua mắt mèo trên cửa, Lăng Ngạo Tuyết không thể trông thấy biểu cảm của Tần Hạo, chỉ nghe được giọng anh thôi. Tiếng khóc thảm thiết ấy khiến cô như bị sét đánh vậy, ngơ ngơ ngác ngác.
Cuối cùng, tiếng khóc lóc của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/894043/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.