"Chú à, tôi thực sự muốn mua quán ăn này của chú!", Lăng Ngạo Tuyết vội vã nói.
Khóe miệng ông chủ khẽ giật giật đáp: "Cô gái à, đừng trêu tôi nữa. Có một triệu tệ thì cô muốn mua cái gì chẳng được, cần gì mua cái quán rách nát này của tôi chứ. Tôi thấy cô có vẻ chưa tỉnh ngủ, vẫn còn đang mộng du thì phải! Mau đi về đi!"
"Chú à... Tôi thực sự muốn mua quán ăn này!", Lăng Ngạo Tuyết vẫn chưa từ bỏ ý định.
Ông chủ không nói gì nữa, xua xua tay với Lăng Ngạo Tuyết rồi đi làm việc khác.
Tần Hạo đi trả tiền, sau đó vừa hút thuốc vừa đi ra ngoài.
Lăng Ngạo Tuyết nhìn đống đồ ăn trên bàn. Ăn không được, cầm về cũng chẳng xong, đúng là khó xử. Cuối cùng thấy Tần Hạo cũng chạy mất dép rồi, cô cũng đành lấm lét chuồn khỏi nơi này. Khi ra đến cửa thì nghe thấy một bà cụ lắc đầu liên hồi, nói: "Người trẻ tuổi bây giờ quả thực là quá lãng phí. Haizzz, nghĩ đến lúc chúng tôi còn nhỏ còn chẳng có cái ăn..."
Lăng Ngạo Tuyết mặt đỏ tới mang tai chạy thục mạng ra khỏi quán ăn thì thấy Tần Hạo đang ngồi bên đường hút thuốc. Nhìn dáng vẻ anh rất ung dung nhàn nhã, Lăng Ngạo Tuyết lại vô cùng cáu giận.
"Này, anh có ý gì vậy? Tại sao không nói một lời đã chạy mất? Những lời anh nói vừa nãy đều chỉ là dối trá thôi sao? Không phải anh bảo tôi muốn mua gì cũng được sao?", Lăng Ngạo Tuyết nghĩ đến đây là lại tức giận. Cái tên này vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/894041/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.