Cục cảnh sát giống như nhà của Lăng Ngạo Tuyết vậy.
Người trong cục, dù là tiền bối hay đàn em, đều cưng chiều cô như công chúa vậy. Thế nên, tính khí của Lăng Ngạo Tuyết rất khó chiều. Cô thi đỗ vào trường cảnh sát bằng chính thực lực của mình, ở mục nào cũng đạt thành tích xuất sắc. Một khi cô đã nổi giận thì bất kỳ ai cũng không ngăn cản được.
Cô còn từng đánh trọng thương một kẻ chòng ghẹo phụ nữ.
Vậy mà hôm nay, tên to gan này dám phớt lờ sự tồn tại của Lăng Ngạo Tuyết, khiến đội trưởng đội trọng án như cô phải mất mặt. Thế nên, Lăng Ngạo Tuyết đã hạ quyết tâm phải xử lý tên này.
Mấy mươi người đang vây xem, đa số là chạy đến sau nên cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Lăng Ngạo Tuyết thật sự không nhớ Tần Hạo là ai. Bằng không thì cô đã chẳng bắt người bạn cũ này.
Hai tay của Tần Hạo bị còng lại. Anh nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định sẽ không làm ra hành động gì quá khích trước mặt quần chúng. Bây giờ Internet phát triển lắm, nhỡ có ai lén chụp ảnh tung lên mạng thì anh nổi tiếng mất.
“Ngạo Tuyết, cô không còn nhớ tôi thì cũng ổn thôi. Nhưng cô dựa vào cái gì mà bắt tôi chứ? Tôi phạm tội gì?”
Tuy vẫn chưa đến mức chống lại cảnh sát, nhưng vẫn phải biện bạch cho bản thân.
Lăng Ngạo Tuyết nhướng mày, giận dữ nói: “Dựa vào cái gì à? Ai mà biết anh có phải là đồng bọn của đám người đó hay không. Chúng tôi phải đưa anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/894035/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.