Đâu chỉ là nhân tài, phải nói là thiên tài!
Cao thủ tu luyện nội công đương nhiên cũng có tầm nhìn khác người thường. Diệp Minh nhìn ra được chân khí trong cơ thể của người trẻ tuổi trước mặt rất dồi dào, vận chuyển như ý muốn, mà tuổi của anh nhất định chưa hơn hai mươi lăm tuổi. Đúng thật là thiên tài trăm năm khó gặp.
"Chuyện hôm nay không liên quan gì đến cậu hết. Bây giờ cậu đi thì tôi không truy cứu nữa!", Diệp Minh nói với vẻ mặt ung dung, rất có phong độ của cao nhân.
Tần Hạo đột nhiên nở nụ cười, giống như thở phào nhẹ nhõm: "Há, vậy thì cảm ơn".
Dứt lời, Tần Hạo xoay người định rời đi. Mọi người còn chưa kịp ngạc nhiên hay nghi ngờ gì, anh lại đột nhiên quay đầu, cười nói: "Trông tôi giống như dễ bị dao động lắm à? Vết thương của anh đỡ nhiều chưa, còn đánh nhau được không? Nếu không thì hôm nay tôi lại tha cho anh một mạng?"
Với khả năng quan sát của mình, Tần Hạo đương nhiên có thể nhìn ra tuy Diệp Minh có thực lực phi phàm, nhưng bị thương nặng như vậy thì đâu dễ gì khỏi ngay được.
Hơn nữa cho dù Diệp Minh không bị thương thì Tần Hạo cũng chẳng sợ. Anh đã mạnh hơn lúc ở Yến Kinh, đâu thể xám xịt chạy mất chỉ vì một câu nói của đối phương.
Lăng Ngạo Tuyết cảm thấy rất buồn cười với dáng vẻ vô lại này của anh. Lúc này nữ cảnh sát đầy khí khái lại có dáng dấp quyến rũ của cô gái nhỏ, đúng là khiến người ta mở mang tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/894026/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.