Chuyến đi này vô ích rồi!
Triệu Dương bảo thuộc hạ cẩn thận bám theo chiếc taxi. Nhìn hướng đi của taxi, anh ta giật mình, đây là đường đến sân bay mà.
“Tên này định bỏ chạy thật! Mẹ nó!”, Triệu Dương đấm lên cửa sổ xe, vẻ mặt đầy giận dữ.
“Anh Dương, có theo tiếp không ạ?”, tên đàn em đang lái xe nhỏ giọng hỏi.
Triệu Dương nghiến răng đáp: “Theo. Xem xem tên đó đi đâu!”
“Vâng ạ!”
…
Đến sân bay, Tần Hạo ngồi đợi một lát, sau đó lên chuyến bay trở về Trung Hải.
Triệu Dương vẫn luôn chờ ở bên ngoài. Một lúc lâu sau đó, anh ta mới thấy đàn em chạy ra với vẻ mặt hào hứng. Khẽ nhíu mày, Triệu Dương hy vọng sẽ không phải nghe tin xấu.
“Anh Dương, tên đó bay đi Trung Hải!”
“Trung Hải?”, Triệu Dương ngẩn ra, sau đó bật cười điên dại, cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Đám đàn em ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu ất giáp gì.
Triệu Dương vô cùng vui vẻ. Anh ta cười nói: “Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Chạy đến Trung Hải cơ đấy! Nhà họ Triệu trước kia ở Trung Hải vẫn còn một quân cờ rất đáng sợ. Vậy thì ông đây cũng sẽ đến Trung Hải. Lần này, đừng nói là Diệp Lão Thất, kể cả Diệp Lão Thất cũng không cứu nổi Tần Hạo đâu!”
Đám đàn em lúc này mới hiểu vì sao Triệu Dương lại vui như vậy. Ra là tên Tần Hạo ấy đã tự chui đầu vào lưới, ở bên này họ không cần ra tay nữa.
“Xử lý xong tên đó rồi, người đẹp Thẩm Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/894011/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.