“Xấu ở chỗ nào?”
“Ở đây này, ở đây, ở đây nữa…”
Tần Hạo hoàn toàn không có ý định bỏ chạy sau khi đánh người. Những kẻ bị thương nằm la liệt trên sàn, anh thì kéo Yên Yên đi uống rượu.
Nếu như là trước đây, chắc hẳn Tần Hạo sẽ cảm thấy kỳ lạ trước phản ứng bình tĩnh của Yên Yên. Nhưng sau khi biết thân phận của hai chị em họ thì anh đã hiểu. Thật ra không cần anh ra tay, Yên Yên vốn chẳng quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này. Người có thể làm thuộc hạ của Tần Yên Nhiên chắc chắn không chỉ có mỗi vẻ ngoài xinh đẹp.
Những người trong quán bar thấy hai người họ đánh nhau xong mà vẫn dám ở lại nơi này uống rượu, cảm thấy đây quả là anh hùng hào kiệt.
Đầu óc chắc là có vấn đề!
Một lát nữa ông Thất mà đến thì có kịch hay để xem rồi.
Thanh niên bây giờ vừa có năng lực lại vừa gan cùng mình nhỉ?
Ha ha! Nhưng ở cạnh ông Thất có nhiều cao thủ lắm.
Ông Thất lững thững bước đến. Cửa vừa mở, mọi người đều giật mình, tự động tản ra. Nhạc trong quán đã tắt, đèn cũng bật sáng, không ai dám hó hé gì.
Tần Hạo quay lưng với cửa, đang thủ thỉ chuyện trò với Yên Yên. Khẽ đưa mắt liếc nhìn, khóe miệng Yên Yên phảng phất nét cười, cá đã cắn câu.
Ông Thất tuổi tác không lớn lắm, mới hơn bốn mươi. Hắn ta tuy mảnh khảnh, nhưng chỉ cần nghiêm mặt thì sẽ toát ra uy thế rất lớn. Có hai vệ sĩ theo sau ông Thất, một người cao to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893998/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.