Triệu Dương giận dữ nói: "Đừng giả vờ nữa, có gan làm mà không có gan thừa nhận. Vừa nãy rõ ràng cô dùng chân để giúp anh ta... cái đó!"
"Cái nào cơ?", Diệp Thanh Trúc vẫn tiếp tục giả ngốc.
"Cô để chân lên chỗ đó của anh ta, thì cô nói xem còn có thể làm gì được nữa?"
Triệu Dương nói ra câu này xong thì tất cả mọi người ở đó đều quay lại nhìn. Ánh mắt họ nhìn Diệp Thanh Trúc và Tần Hạo vô cùng kì dị.
Tần Hạo mặt đầy oan ức. Mẹ nó, nếu mà anh được miếng nào thì đã không nói, nhưng đằng này có tiếng mà không có miếng thì oan ức quá. Đều tại Diệp Thanh Trúc kia không biết ý tứ gì cả.
Diệp Thanh Trúc ngược lại chẳng thèm để tâm, chỉ khẽ 'ừm' nhẹ một tiếng. Sau đó, đi tới trước mặt Triệu Dương, nhấc chân lên rồi đặt lên đùi của Triệu Dương.
"Cô...", Triệu Dương điên tiết, anh ta chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào vô liêm sỉ như thế này.
Tần Hạo lắc đầu, chuẩn bị đi khỏi đó.
Loại yêu quái thông thường như Triệu Dương không thể nào thoát khỏi nanh vuốt của hồ ly tinh cấp cao như Diệp Thanh Trúc được. Quả nhiên, tiếng Diệp Thanh Trúc ở phía sau lưng vọng lại vang lạ thường.
"Con mắt nào của anh nhìn thấy? Anh có ảnh làm chứng không? Mắt anh mấy độ vậy? Đã đeo kính chưa? Không có sao? Không có thì anh nói gì cũng phí lời thôi. Anh đang bôi nhọ nhân phẩm của tôi đấy, tôi sẽ mời luật sư kiện anh..."
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Thẩm Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893993/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.