Tần Hạo cười khinh khỉnh, chẳng nói gì. Anh không nghĩ cuộc sống ấy tẻ nhạt, vì chính anh cũng từng sống những ngày như thế. Thuở còn đi theo sư phụ chính là khoảng thời gian vô ưu vô lo nhất trong đời anh. Mỗi ngày anh đều luyện công, đánh tay đôi với sư phụ, dẫu anh lúc nào cũng là người bị đánh chứ chưa từng thắng sư phụ. Thi thoảng thì xuống suối bắt cá, tự do tự tại, chằng cần lo nghĩ, vô cùng vui vẻ. Diệp Thanh Trúc biết anh nghĩ vậy thì thể nào cũng khinh thường cho xem. Thế nên anh cũng lười nói với cô ta. “Nên mới nói, sư phụ Trần đối xử với em tốt cực kỳ, cử em đi làm chuyện này là quá phù hợp! Anh có biết ba người hầu còn lại làm gì không?” Diệp Thanh Trúc cười ha hả, bỗng hỏi Tần Hạo một vấn đề mà cô ta biết anh sẽ không trả lời. Nhưng dù không trả lời thì anh cũng nên thể hiện sự hiếu kỳ đi chứ? Vậy mà Tần Hạo còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, thẳng thừng phớt lờ cô ta. Hành động này khiến Diệp Thanh Trúc bị tổn thương không nhẹ, đành phải nói luôn: “Một người phải gả cho con cháu hậu bối trong tộc, là một tên khờ. Ngày nào cũng phải giặt giũ nấu nướng chăm con cho tên ấy, lại còn phải ngủ với anh ta. Ha ha!” “Một người thì được sư phụ sai đi nằm vùng ở nhà họ Diệp, có lẽ đã bị đánh chết, ha ha!” “Còn một người nữa thì sống tốt lắm, nghe nói được sư phụ nhân từ cho phép rời đi. Bây giờ là một nữ minh tinh rất nổi tiếng, chắc chắn anh đã từng nghe tên, em sẽ không nói cụ thể hơn!” Tần Hạo nhìn Diệp Thanh Trúc bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Làm minh tinh có gì không tốt? Ha ha, được nhiều người hâm mộ, là nữ thần trong mộng của biết bao đàn ông!” Diệp Thanh Trúc cười lạnh: “Phải đấy. Tên đàn ông ngu ngốc mà cô ấy tìm mấy hôm trước đã bị em ném xuống biển cho cá ăn rồi!” Tần Hạo cau mày hỏi: “Tại sao?” “Chạy mất sau khi làm bụng cô ấy to ra.” Anh kinh ngạc hỏi: “Em tuyệt tình thế, tốt xấu gì cũng là bố đứa trẻ của chị em tốt của em mà!” “Phá thai rồi. Tra rồi, không phải của anh ta!” “Vãi!” “Gì? Chứ không lẽ là do anh làm?” “Cút!” “Cút lên giường à? Được thôi, vừa nãy vẫn chưa đủ nhỉ!” “Đi chết đi! Hết nói nổi em!” “Ôi, mệt đến nỗi không nói được gì rồi à? Hầy, thật vô dụng!” “…” Hai người họ cứ ầm ĩ bát nháo, ở bên này, Thẩm Giai Oánh cũng đang đấu tranh nội tâm. Mấy người đồng nghiệp bên cạnh thì bàn tán xôn xao. “Ôi người thời nay, nhìn kìa, đúng là không biết xấu hổ. Ở nơi công cộng mà cũng dám làm mấy chuyện đấy. Tư chất thấp kém thật!” “Gã đó đúng là lưu manh, nhìn bản mặt hưởng thụ ấy kìa, kinh tởm quá!” “Chuyện này ở đâu cũng có. Chị Thẩm Giai Oánh, chị đừng để tâm. Loại người như thế không đáng để mình mất vui đâu chị!” Thẩm Giai Oánh thẫn thờ quay lại nhìn Trương Tiểu Vũ, muốn nói lại thôi. Một lúc sau, cô lại lặng lẽ cúi đầu. “Sao vậy chị?”, Trương Tiểu Vũ khẽ hỏi. “Không có gì. Chúng ta ăn tiếp thôi!”, Thẩm Giai Oánh nhìn nồi lẩu vừa được đem lên không lâu. Vì chuyện của cô mà đồng nghiệp vẫn chưa ăn được mấy. Điều này khiến cô rất ngại. Cô muốn nói rằng mình không khỏe, nhưng lại chẳng nỡ rời đi. Có thể tình cờ gặp lại anh ở một thành phố khác, đây phải chăng là duyên phận? Vậy thì vì sao cô lại không vui nổi? Cô vốn nghĩ rằng sự biến mất của mình sẽ giúp anh sống tốt hơn, có thể yên tâm ở bên Lâm Vũ Hân. Nhưng tình huống đang diễn ra khiến cô cảm thấy chuyện đã hoàn toàn đi chệch quỹ đạo dự tính. “Có phải đúng như lời Lâm Vũ Hân đã nói hay không? Anh chính là một tên đàn ông phong lưu đa tình, không đáng để dựa vào, không bao giờ biết thỏa mãn!” Thẩm Giai Oánh rất muốn đến chỗ Tần Hạo và lớn tiếng chất vấn để nghe lời giải thích từ anh. Nhưng cô lại cảm thấy, chuyện mình đã tận mắt nhìn thấy thì làm sao có thể là giả? Nếu Thẩm Giai Oánh đến hỏi, chắc chắn Tần Hạo sẽ viện đủ lý do, hoặc là nói mấy lời không liên quan để thuyết phục cô. Đến khi ấy, liệu cô có tin anh không? Vào lúc cô đang ngẩn người, Triệu Dương rốt cuộc cũng lấy hết can đảm, nhẹ nhàng gọi: “Thẩm Giai Oánh!” “Hửm?”, Thẩm Giai Oánh ngoảnh đầu lại. Dẫu tâm trạng đang lo lắng, cô vẫn lịch sự nhìn đối phương. Triệu Dương hít một hơi thật sâu. Trước mặt hai đồng nghiệp, được họ cổ vũ, cuối cùng anh cũng thốt ra những lời bày tỏ mà mình đã chuẩn bị từ lâu. “Thẩm Giai Oánh, anh yêu em. Anh thật lòng yêu em. Từ lúc em bước vào công ty và lần đầu tiên gặp nhau, anh đã biết em chính là người mà anh tìm kiếm trong đời. Cảm giác của anh không sai đâu. Anh bằng lòng hy sinh mọi thứ vì em, kể cả tính mạng này. Làm bạn gái anh, em nhé? Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em!” Thẩm Giai Oánh sững sờ nhìn người đồng nghiệp trước mặt. Không phải là cô không biết tình cảm của Triệu Dương, những lần anh ta bày tỏ tâm ý trước đó, cô vẫn luôn vờ như không biết. Vì cô không thể đón nhận. Trái tim cô đã bị một người đàn ông chiếm giữ mất rồi, không chấp nhận thêm ai khác được. Nhưng lời tỏ tình lần này thật sự khiến cô khó xử. Triệu Dương là một người tốt, đấy là nhận xét của Thẩm Giai Oánh về anh ta sau thời gian dài tiếp xúc. Còn nhớ, có một lần Triệu Dương thổ lộ với cô trước mặt toàn thể công ty. Chỉ là lần đó, anh ta không nói thẳng thắn như bây giờ. Khi ấy, có lẽ vì kích động, anh ta còn đưa tay ra, định nắm lấy tay cô. Cũng chính lần ấy, Thẩm Giai Oánh đã thể hiện thái độ cự tuyệt thẳng thừng. Bất chấp các đồng nghiệp đang ở đó, cô đã tát Triệu Dương một cái, khiến anh ta mất mặt. Thẩm Giai Oánh đã chuẩn bị từ chức, còn nghĩ mình nhỏ nhen như vậy, chắc chắn sẽ bị cả công ty căm ghét. Nào ngờ, ngày hôm sau, Triệu Dương đã chạy đến cười cười xin lỗi Thẩm Giai Oánh trước mặt mọi người. Lần này, sự chân thành của anh ta khiến người ta không đành lòng. Nhưng đây không phải là lý do để cô chấp nhận. Thẩm Giai Oánh lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận anh!” Triệu Dương vô cùng đau khổ, cảm giác này chẳng ngôn từ nào diễn tả được. “Tại sao vậy?”, đến Trương Tiểu Vũ cũng không hiểu, hai người họ hợp nhau là thế, vì sao không thể cho đối phương cơ hội? Thẩm Giai Oánh vô thức nhìn về hướng ấy, sau đó xoay đầu lại. Sau một hồi im lặng, cô mới khẽ cất lời: “Vì tôi có bạn trai rồi!” Bọn họ ngẩn người, nhìn nhau với vẻ khó tin. “Thẩm Giai Oánh, có muốn từ chối anh thì cũng đừng viện lý do như thế chứ? Anh biết em không thích anh. Nhưng em nói vậy khiến anh đau lòng lắm đấy. Ha ha!”, Triệu Dương cười khổ. Trương Tiểu Vũ cũng lên tiếng: “Phải đấy, chị Thẩm Giai Oánh. Trước giờ chưa từng nghe chị nhắc đến mà. Bây giờ chị nói thế, làm sao bọn em tin được?” “Tôi... xin lỗi!”, Thẩm Giai Oánh bỗng cắn chặt răng rồi đứng dậy, tiến về phía Tần Hạo. Lúc này, Tần Hạo đang tán gẫu vu vơ với Diệp Thanh Trúc. “Đừng phí công quyến rũ nữa, vợ anh đẹp hơn em nhiều!”, Tần Hạo vui vẻ nhắc về Lâm Vũ Hân. Diệp Thanh Trúc công kích: “Biểu hiện trên giường của cô ấy có bằng em không?” - -------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]