Trần Linh Tố mặt lạnh lùng, nói với vẻ không vui: "Thuê người giúp việc làm gì? Cháu chê cô làm không đủ tốt sao? Đồ ăn cô làm không nuốt nổi sao? Không sao, nếu không ăn được thì đừng cố ăn, cô ăn một mình được rồi!"
Lâm Vũ Hân mặc dù rất muốn thừa nhận điều này nhưng lại không có gan làm vậy, nên vội vã lắc đầu đáp: "Là cháu thấy ngại thôi ạ, dù gì cô cũng là sư phụ của Tần Hạo..."
"Cháu đừng nhắc đến thân phận sư phụ của Tần Hạo gì đó nữa, cô không thích. Nếu cháu còn nhắc đến nó trước mặt cô thì cô sẽ trục xuất nó ra khỏi sư môn. Như vậy thì cháu sẽ không ngại nữa phải không!"
Trần Linh Tố nhìn có vẻ như thực sự tức giận, đến lời này mà bà cũng nói ra được.
Lâm Vũ Hân nhìn bà với vẻ không thể tin nổi. Sao cô lại cảm thấy Tần Hạo chẳng hề được coi trọng như vậy? Nhưng chẳng phải trước đây bà ấy còn nói năng khá dễ nghe sao?
Chuyện này là tại sao vậy?
Lâm Vũ Hân lại lần nữa ù ù cạc cạc!
"Nếu cháu vẫn để tâm đến chuyện đó thì có thể giúp cô, hai chúng ta cùng làm việc nhà!"
Trần Linh Tố đột nhiên mỉm cười nhìn cô, như thể chẳng hề thực sự tức giận, ngược lại còn khá vui vẻ. Lâm Vũ Hân lúc này lại càng hoang mang, cảm thấy ở bên cạnh bà có chút phập phồng lo sợ. Cô không thể biết lúc nào bà vui vẻ, lúc nào bà tức giận.
Nếu đổi lại là người khác thì sớm đã bị Lâm Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893988/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.