Sau khi rời khỏi đó, hai người trở về khách sạn. Vẻ mặt Long Tứ rất nghiêm túc, chẳng nói lời nào. Cảnh tượng này hoàn toàn khác với phong thái thoải mái cười nói mắng chửi hàng ngày.
“Nghĩ gì đấy? Đừng nói là bị tên kia dọa rồi nhé?”, Tần Hạo vừa hút thuốc vừa hiếu kỳ hỏi.
Khẽ lắc đầu, Long Tứ nói: “Bề ngoài là vậy thôi. Nhưng có lẽ anh còn hiểu rõ hơn em. Tứ đại gia tộc gì đấy chẳng hề ghê gớm như lời đồn. Người lợi hại thật sự, sẽ không tiếng tăm đến thế. Em cảm thấy Đồ Anh Kiệt hơi khoa trương!”
Tần Hạo chỉ cười cười không đáp.
Đúng như lời Long Tứ nói, anh hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai. Tứ đại gia tộc thật ra cũng chẳng ghê gớm gì, nhưng đấy là đối với anh thôi. Trong mắt người khác, nhà họ Diệp danh tiếng lừng lẫy, nào có ai dám thách thức?
Mà khoan bàn đến người khác. Ngay cả Tần Hạo, cũng không nghĩ anh có thể tung hoành ở Yến Kinh này.
Dưới bầu trời u ám này, không có quá nhiều nhân vật ngọa hổ tàng long.
Kẻ không chút kiêng dè diệt sạch tứ phương, chỉ có thể là bậc cao thủ như sư phụ anh. Tần Hạo vẫn còn kém một chút nữa mới có được bản lĩnh như thế!
“Đồ Anh Kiệt cũng là người có năng lực. Đối phương đã nhắc nhở chúng ta cẩn thận, vậy thì cẩn thận một chút vẫn hơn. Không làm to chuyện, hạn chế ra tay hết mức có thể!”, Long Tứ nghiêm túc nói.
Tần Hạo không lên tiếng. Trong lòng anh đang nghĩ, rốt cuộc động thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893979/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.