Thế nên, khi người ta kiếm được nhiều tiền và hưởng thụ cuộc sống, thì anh đang liều mạng trong những trận chiến đẫm máu ở thế giới ngầm. Hoặc khi ấy anh đang là sát thủ, hoặc đang phục kích trong rừng sâu, nằm bất động suốt một ngày một đêm.
Còn giờ đây, khi người ta nhìn lại nửa cuộc đời trôi qua, họ chỉ cảm thấy đã lãng phí thời gian, nửa đời còn lại phải bôn ba kiếm sống. Còn anh thì có thể tự do tự tại, ung dung du ngoạn khắp nơi.
Mọi thứ đều không phải từ trên trời rơi xuống.
Ông trời rất công bằng, không có gì phải oán thán cả.
Đột nhiên xuất hiện một người sư phụ khiến Lâm Vũ Hân không được tự nhiên lắm. Dù sao đấy cũng là trưởng bối của Tần Hạo, cô là người phụ nữ của anh, không thích thì vẫn phải chấp nhận.
Thế nên, Lâm Vũ Hân rất cẩn trọng, thậm chí có phần căng thẳng.
Sau khi Tần Hạo đi mất, cô như nàng dâu nhỏ ra mắt mẹ chồng. Ngồi ở chính căn nhà của mình mà cô vẫn thấy không thoải mái.
Người phụ nữ mặc áo đen này quả thật khiến người ta phải kính nể. Không chỉ vì thân thủ lợi hại đủ để tát Tần Hạo văng ra xa, khí chất điềm đạm tao nhã ấy của bà còn đáng sợ hơn. Một người luôn tự tin ngời ngời như Lâm Vũ Hân mà cũng hơi run rẩy trước khí thế toát ra từ bà.
“Tiền bối…”, ánh nhìn kỳ lạ của bà khiến Lâm Vũ Hân gượng gạo, đỏ mặt cất lời.
Nhưng cô chưa nói xong thì đã bị Trần Linh Tố cắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893974/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.