Một tiếng rên thảm thiết vang lên, Tần Hạo dần hiện nguyên hình trở lại, còn Diệp Minh Không đã bị chưởng vừa nãy đánh cho bay xa hơn ba mét. Vai ông ta sau khi phải chịu sức mạnh kinh hoàng này thì đau đớn vô cùng, dường như là đã mất đi hoàn toàn cảm giác.
Sức mạnh thật là đáng sợ, chỉ một chưởng mà đã phế đi một tay của Diệp Minh Không.
Trên trán Diệp Minh Không đã lấm tấm mồ hôi. Mặc dù ông ta xuất thân là người nhà họ Diệp, từ nhỏ đã được các bậc tiền bối chăm sóc dạy bảo, nhưng với thân phận của ông ta, cơ hội để tham gia các trận chiến thực sự không nhiều. Có thể về tu vi ông ta không thua kém Tần Hạo, có điều, về kinh nghiệm thực chiến thì lại thua kém xa.
"Chỉ có công lực mạnh thôi thì vẫn chưa đủ, thật đáng tiếc!", Tần Hạo vẩy vẩy tay. Chưởng vừa nãy anh đánh mạnh đến nỗi đau hết cả tay. Vậy mà đối phương chỉ bị phế mất cánh tay trái, có thể thấy sức mạnh của ông ta quả thực không tầm thường.
"Tới đi!"
Tần Hạo không hề khách khí với ông già lớn hơn anh cả năm chục tuổi này. Tần Hạo đánh cho ông ta không kịp trở tay, tạo nên cục diện hoàn toàn áp đảo.
Diệp Minh Không đã hoàn toàn trở thành bao cát, bị đánh không biết bao nhiêu cái. Mặc dù nhìn rất thảm nhưng thực ra ngoại trừ chưởng lúc nãy làm phế luôn cánh tay trái thì những cú đánh còn lại chẳng gây ra thêm vết thương nào.
Nhưng điều đó trong mắt Diệp Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893971/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.