Đây cũng là sự bị thảm của bọn chúng. Tần Hạo tạm thời không động tới nhà họ Diệp. Giữ lại Diệp Vô Hoan để đối phó với Diệp Thiên Dương cũng là một ý hay. Tần Hạo quay người rời đi. Để lại việc thu dọn hiện trường cho đám người Diệp Vô Hoan. Khi quay trở về nhà thì đã là hơn mười hai giờ đêm. Lâm Vũ Hân và Thẩm Giai Oánh đã đi ngủ. Tần Hạo không vào phòng ngay mà đi một vòng quanh biệt hự. Vài bóng đen từ trong bóng đêm lao ra, đứng trước mặt Tần Hạo. Tất cả có chín người. Chín người của chiến đội Long Hồn đều là người Hoa Hạ, giỏi ám sát, tình báo các thứ. Họ sử dụng thành thạo các loại vũ khí, và đều là cao thủ võ cổ truyền, cao thủ của các loại đấu thuật đa quốc gia. Lòng trung thành của họ, thông qua muôn vàn cuộc kiểm tra thì có thể đảm bảo là tuyệt đối. Lúc này, chín người có phần kích động xếp thành một hàng đối diện với Tần Hạo. Trong đó có một người nói: “Đại ca, đã lâu không gặp!” “Ừ, mọi người khỏe cả chứ?”, Tần Hạo cũng kích động. Những người này đã cùng anh vào sinh ra tử bao nhiêu năm. Tình cảm sâu đậm, nhiều khi còn như anh em một nhà. “Vẫn ổn ạ. Nhưng không có anh chán chết đi được. Ngoài ngủ nghỉ đánh nhau ra thì cũng chỉ nhậu nhẹt, chẳng có hứng thú gì. Cơ thể em sắp rỉ sét đến nơi rồi!” Tần Hạo cười chế giễu: “Cậu nên tìm một cô em mài dũa đi, nếu không sẽ bị rỉ sét không dùng được nữa đấy!” “Em phải giữ tấm thân trong trắng này cho Thất Thất, không thể tìm người phụ nữ khác được!” Vừa dứt lời, một bóng hình từ trên không đáp xuống, cặp chân dài búng mạnh đạp người kia lăn trên mặt đất. Long Nhất lạnh lùng nói: “Nếu còn để tôi nghe thấy cậu có tình ý gì với Thất Thất thì tôi sẽ cho cậu phế luôn!” “Đại ma vương đã tới!” “Chị cả càng lúc càng lợi hại. Đi theo đại ca đúng là tiền đồ sáng lạn!” “Chị cả càng ngày càng đẹp! Ôi cặp giò kia có chơi cả năm cũng không ngán!” “Chị cả, đánh chết cậu ta đi, không cần khách khí đâu!” Bốn người còn lại chẳng buồn giữ hình tượng, cứ chêu trọc, Tần Hạo nghe mà cảm thấy bồi hồi. Trêu đùa một lúc xong thì họ bàn vào việc chính. “Đại ca, anh gọi bọn em tới có phải là có trò gì kích thích để làm không ạ? Chứ ngày nào cũng canh hai chị đại này thì chán lắm rồi ạ!” Tần Hạo lạnh lùng nói: “Chán thì cút về đi!” “Ấy đừng, khó khăn lắm mới tới được đây, chưa kịp nổ phát súng nào mà về thì buồn bực lắm!” Tần Hạo cũng định nói họ về nhưng lại nghĩ không biết có còn xảy ra chuyện gì nữa hay không nên giữ lại họ vẫn tốt hơn. Thế là anh nói: “Đừng làm loạn, nếu không sẽ bắt các cậu về thật đấy. Tạm thời giúp tôi bảo vệ hai cô gái này, đợi đến khi có trò hay thì sẽ gọi mọi người!” Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Hạo thì không ai dám trêu đùa nữa. Họ gật đầu đồng ý. Nói xong vài câu, Tần Hạo bèn đi vào nhà. Sáng sớm ngày hôm sau. Thẩm Giai Oánh và Lâm Vũ Hân dậy rất sớm. Mắt hai người thâm quầng như mắt gấu trúc. Vừa xuống lầu họ đã thấy Tần Hạo ngồi đó nên cảm thấy kinh ngạc. Tối qua bọn họ ngủ không ngon giấc. Sau khi Tần Hạo đi khỏi thì tới tận mười hai giờ đêm vẫn chưa thấy quay về nên hai người rất lo lắng. Nhưng lại không muốn để lộ ra vẻ căng thẳng trước mặt đối phương nên ai về phòng người đó mà trằn trọc mãi không ngủ được. “Sao thế, tối qua ngủ không ngon à?”, Tần Hạo ngẩng đầu, nhìn bộ dạng hai người thì cảm thấy kỳ lạ. “Mọi chuyện giải quyết thế nào rồi?”, Lâm Vũ Hân kịp thời phản ứng lại bèn hỏi ngay. Ánh mắt cô bất giác lướt nhìn người anh, để xem anh có bị thương hay không. Thẩm Giai Oánh cũng căng thẳng nhìn anh. “Xong hết cả rồi. Không sao nữa. Sau này, chắc sẽ không có ai tới làm phiền mọi người nữa đâu!”, Tần Hạo cười nói “Vậy hôm nay em về nhà. À phải rồi, hai chị em nhà đó mất tích rồi. Suýt nữa em quên nói với anh!”, Thẩm Giai Oánh bỗng nhớ ra, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ. Từ khi Tần Hạo quay lại Trung Hải thì không hề tới nhà cô nên có lẽ cũng không biết chuyện đó. “Không sao. Sẽ gặp họ thôi, yên tâm đi!”, Tần Hạo gật đầu, cười nói với cô. Anh có tính toán riêng. Hai chị em đó ở lại bên cạnh anh là có mục đích của họ, anh mà biến mất thì họ còn ở đó làm gì chứ? “Bọn họ có xảy ra chuyện gì không?”, Thẩm Giai Oánh đã ở cùng với hai chị em đó được một khoảng thời gian nên cũng có tình cảm. Cô lo lắng họ gặp phải người xấu lại xảy ra chuyện gì không hay. Tần Hạo lắc đầu ra hiệu cô không cần lo lắng. Thẩm Giai Oánh không nỡ rời đi. Còn Tần Hạo thì đành phải trơ mắt nhìn cô. “Này anh không đi sao?”, Lâm Vũ Hân đột nhiên nói. Tần Hạo sững sờ: “Đi đâu cơ?” “Đi cùng cô ấy chứ đi đâu. Không phải anh nói không sao rồi sao? Sau này sẽ không còn ai tới gây phiền phức nữa phải không? Vậy là được rồi. Anh cũng có thể rời đi rồi. Hai người mới là một cặp. Cứ vậy đi, đi đi. Em đi làm!” Lâm Vũ Hân nói một hơi tràng giang đại hải khiến Tần Hạo ngây người. “Ý của em là gì?”, Tần Hạo bực dọc nói. “Có ý gì đâu, chỉ là muốn đuổi anh đi, anh không hiểu à? Vậy em nói lần nữa, anh mau đi đi, nếu không là không đuổi kịp cô nhân tình bé nhỏ của anh đâu!”, Lâm Vũ Hân lặp lại. Tần Hạo tức giận gầm lên: “Lâm Vũ Hân, em đừng quá đáng quá. Qua cầu rút ván phải không. Anh vừa mới giải quyết xong rắc rối mà em đã đuổi anh đi rồi. Ý em là gì?” “Rắc rối vốn là anh mang tới. Nếu không, sao em lại dính phải đám người đó chứ. Xin người, sau này đừng để em gặp phải những chuyện như vậy nữa. Em chỉ là một người dân bình thường, không chơi nổi với các anh đâu!” Thẩm Giai Oánh đứng ngoài cửa, nghe hai người ở bên trong cãi lộn. Tâm trạng cô trở nên phức tạp. Sau khi do dự một lúc thì vẫn không đủ dũng khí quay lại. Tần Hạo tức tối thở hồng hộc, suýt nữa định bỏ đi nhưng anh cố kiềm chế: “Bây giờ vẫn chưa biết thằng cha Diệp Vô Hoan sẽ làm cái trò gì, tốt nhất là nên cẩn thận. Để anh đi gọi cô ấy quay lại.” “Tùy anh thôi. Mà thôi, hôm nay em cũng chẳng muốn tới công ty!”, Lâm Vũ Hân nhún vai, đi lên lầu, bộ dạng kiêu ngạo như một con khổng tước. Chỉ khi bước vào phòng thì toàn bộ vẻ ngoài ngụy trang của cô mới được gỡ bỏ. Mắt cô rưng rưng, trái tim đau nhói. Tần Hạo không có tâm trạng để ý đến cô. Anh đuổi ra ngoài, bỗng nhìn thấy Thẩm Giai Oánh đang ngồi thụp một bên, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu xuống, đôi vai cô run rẩy. “Em, nghe thấy cả rồi à?”, Tần Hạo ngồi xuống bên cạnh, đỡ vai cô, dịu dàng hỏi. Thẩm Giai Oánh ngẩng đầu, nước mắt lã chã. Cô vội lau đi: “Em không sao, chỉ hơi đau lòng, anh nói xem, em nên làm thế nào?” Tần Hạo bứt đầu khổ sở, anh như muốn phát điên. Thẩm Giai Oánh cười miễn cưỡng: “Suýt nữa em quên. Em nói là để cho anh chút thời gian, em sẽ đợi anh quyết định, sẽ không hỏi nữa!” “Vào trong đi, một thời gian nữa hãy về!”, Tần Hạo thở phào. Chuyện này đành phải trì hoãn thôi. Cả hai bên đều không thể buông bỏ, thật khó khăn. Thẩm Giai Oánh lắc đầu: “Không sao đâu, em ở đây, ngày nào cũng bên cạnh Lâm Vũ Hân khó xử lắm. Em nên về nhà, một mình yên tĩnh. Như vậy, cô ấy cũng có thể bình tĩnh trở lại. Và anh cũng không cảm thấy khó xử”. - -------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]