Đây cũng là sự bị thảm của bọn chúng.
Tần Hạo tạm thời không động tới nhà họ Diệp.
Giữ lại Diệp Vô Hoan để đối phó với Diệp Thiên Dương cũng là một ý hay.
Tần Hạo quay người rời đi. Để lại việc thu dọn hiện trường cho đám người Diệp Vô Hoan.
Khi quay trở về nhà thì đã là hơn mười hai giờ đêm. Lâm Vũ Hân và Thẩm Giai Oánh đã đi ngủ. Tần Hạo không vào phòng ngay mà đi một vòng quanh biệt hự.
Vài bóng đen từ trong bóng đêm lao ra, đứng trước mặt Tần Hạo.
Tất cả có chín người.
Chín người của chiến đội Long Hồn đều là người Hoa Hạ, giỏi ám sát, tình báo các thứ. Họ sử dụng thành thạo các loại vũ khí, và đều là cao thủ võ cổ truyền, cao thủ của các loại đấu thuật đa quốc gia.
Lòng trung thành của họ, thông qua muôn vàn cuộc kiểm tra thì có thể đảm bảo là tuyệt đối.
Lúc này, chín người có phần kích động xếp thành một hàng đối diện với Tần Hạo. Trong đó có một người nói: “Đại ca, đã lâu không gặp!”
“Ừ, mọi người khỏe cả chứ?”, Tần Hạo cũng kích động. Những người này đã cùng anh vào sinh ra tử bao nhiêu năm. Tình cảm sâu đậm, nhiều khi còn như anh em một nhà.
“Vẫn ổn ạ. Nhưng không có anh chán chết đi được. Ngoài ngủ nghỉ đánh nhau ra thì cũng chỉ nhậu nhẹt, chẳng có hứng thú gì. Cơ thể em sắp rỉ sét đến nơi rồi!”
Tần Hạo cười chế giễu: “Cậu nên tìm một cô em mài dũa đi, nếu không sẽ bị rỉ sét không dùng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893965/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.