Chương trước
Chương sau
Chiếc Ferrari phóng vút đi khỏi thành phố, lao về phía đường cao tốc. Lâm Vũ Hân trải qua cú sốc vừa nãy giờ đã dần lấy lại bình tĩnh.
Tần Hạo từ từ hạ tốc độ, mở loa rồi bật bài hát tên là "Bỏ trốn".
Đem cả tuổi xuân dâng hiến cho thành phố rực rỡ đèn hoa sau lưng mình.
Vì giấc mộng này mà chúng tôi phải trả giá.
Đem tình yêu dành cho cô gái ở bên cạnh tôi thật lòng nhất.
Em cùng tôi hát, cùng tôi lưu lạc, rồi lại cùng trải qua những tổn thương.
Cho đến tận bây giờ tôi mới chợt hiểu ra.
Điều mà tôi khao khát ngay cả trong giấc mơ chính là tự do và tình yêu đích thực.
Muốn đưa em bỏ trốn, chạy tới thị trấn nhỏ xa xôi.
Muốn cùng em bỏ trốn, trốn đi sống cùng nhau một đời hạnh phúc.
...
Nghe bài hát cảm động này, Tần Hạo bỗng chốc si mê. Tình cảnh lúc đó và lời bài hát thật giống nhau biết bao.
Đem tình yêu dành cho cô gái ở bên cạnh tôi thật lòng nhất... Tần Hạo quay đầu sang nhìn đắm đuối cô gái ở bên cạnh mình, anh khẽ hát: "Muốn cùng em bỏ trốn, trốn đi sống cùng nhau một đời hạnh phúc..."
Lâm Vũ Hân khẽ hừ một tiếng, sau đó lạnh lùng quay đi nhìn ra ngoài cửa kính ô tô. Tần Hạo khi đó không thể nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Lâm Vũ Hân. Trái tim Lâm Vũ Hân lúc này cũng vô cùng hạnh phúc.
"Chúng ta thế này đâu phải bỏ trốn? Rõ ràng là anh đang chạy thoát thân thì đúng hơn?", Lâm Vũ Hân bĩu môi nhìn Tần Hạo với vẻ bất mãn. Tần Hạo vẫn đang cười rất tươi, như thể chẳng coi chuyện lần này là thứ gì to tát.
Tần Hạo bĩu môi đáp: "Đối với anh thì cũng như nhau cả thôi!"
Lâm Vũ Hân trợn mắt lườm anh một cái, không biết Tần Hạo đào đâu ra sự tự tin ngút trời như vậy. Dường như anh chẳng coi những gia tộc nổi tiếng trong giới võ lâm kia là hạt bụi gì. Hồi trước Lâm Vũ Hân cũng chẳng hiểu mấy gia tộc này lợi hại tới đâu. Nhưng sau này tiếp xúc với Diệp Vô Hoan xong thì cô mới biết những gia tộc này không hề đơn giản.
Sản nghiệp của nhà họ Diệp lớn đến đâu? Lâm Vũ Hân không biết, có điều, sau khi thấy được khí chất của Diệp Vô Hoan và sau khi thấy cách hắn ta được đối xử cung kính ở những nơi sang trọng như thế nào thì trong đầu Lâm Vũ Hân cũng đã có những liên tưởng nhất định.
"Bây giờ em tắt điện thoại đi, tốt nhất là rút cả sim ra. Em đừng hỏi, cứ vậy mà làm!", Tần Hạo đột nhiên nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Lâm Vũ Hân không hiểu nguyên do, cô nghĩ một lát thì cho rằng anh sợ đám người đuổi theo phát hiện ra tung tích hai người họ. Cho nên cô không hỏi gì mà quyết đoán tháo sim điện thoại ra luôn. Dù gì chút chuyện ở công ty bây giờ cũng không còn quá quan trọng nữa.
Tần Hạo thấy vậy thì cười nói: "Như vậy chúng ta có thể tận hưởng thế giới hai người rồi!"
"Anh...", Lâm Vũ Hân cắn môi, không biết nên vui mừng hay tức giận.
"Vũ Hân, em với tên Diệp Vô Hoan đó là sao vậy? Nghe nói gần đây hắn ta cứ bám lấy em không buông. Tên khốn này, sớm muốn có một ngày anh sẽ tiêu diệt hắn!", nghĩ đến việc này Tần Hạo lại nổi giận. Tên khốn đó dám nhân lúc anh không có mặt mà 'đập chậu cướp hoa', hại Tần Hạo suýt nữa mọc sừng. Việc đáng sợ hơn là, hôm nay hắn ta dám lấy Lâm Vũ Hân ra để uy hiếp anh.
"Chẳng có gì đâu, chẳng qua là hắn ta luôn có ý đồ với em, nhưng em vốn chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Thật không ngờ hắn ta lại là người như vậy!", nghĩ tới bộ mặt thật đáng sợ mà hôm nay Diệp Vô Hoan mới bộc lộ, Lâm Vũ Hân không khỏi rùng mình! Đến bây giờ vai cô vẫn còn đau âm ỉ.
"Em có bị thương không? Cứ yên tâm, đợi khi qua được ải này rồi anh sẽ đi đập chết tên sâu bọ này cho em!", Tần Hạo nhìn Lâm Vũ Hân đang xoa xoa vai mà nói với vẻ quan tâm.
"Không sao, em chỉ hơi không hiểu. Tại sao hắn ta lại uy hiếp anh? Hắn ta muốn có được thứ gì từ anh sao?", Lâm Vũ Hân có chút khó hiểu. Cô cứ luôn suy nghĩ về vấn đề này nhưng chưa có thời gian để hỏi. Lúc này, vừa hay đang nhắc tới Diệp Vô Hoan nên cô mới thuận miệng hỏi luôn.
Tần Hạo lắc đầu, chuyện này hơi khó nói, đến anh cũng không chắc chắn vấn đề này lắm nên anh đáp: "Không phải anh muốn giấu em, chỉ là em vẫn không nên biết thì tốt hơn, để đề phòng sau này lại có người lấy em ra uy hiếp anh. Như vậy không tốt chút nào!"
"Thứ đó rất quan trọng sao?", Lâm Vũ Hân lại hỏi.
Tần Hạo gật đầu, rồi lại lắc đầu. Anh cũng không biết nó có quan trọng hay không. Thấy Lâm Vũ Hân mặt đầy khó hiểu, anh cười khổ đáp: "Mặc kệ hắn đi. Tóm lại, hắn tơ tưởng đến thứ gì của anh, anh không quan tâm. Nhưng hắn ta bắt nạt em thì anh chắc chắn không thể tha cho hắn!"
Lâm Vũ Hân hất hàm một cái rồi hừ nhẹ, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
"Cái tên này đúng là biết dỗ người ta mà!"
Tần Hạo nét mặt vô cùng nghiêm túc. Lâm Vũ Hân như đang suy nghĩ điều gì đó, cô ngoan ngoãn gật đầu rồi không hỏi thêm gì nữa.
Tần Hạo có chút ngạc nhiên. Anh vốn nghĩ cô sẽ không vui nhưng không ngờ, qua một thời gian xa cách, Lâm Vũ Hân đã thay đổi ít nhiều, không còn tính đại tiểu thư như lúc trước nữa.
"Nhìn gì vậy? Em có gì kì lạ sao?", Lâm Vũ Hân nhìn có vẻ hơi bất mãn, phút chốc biến hình trở lại thành tiểu thư lá ngọc cành vàng nhà họ Lâm.
Tần Hạo cười đáp: "Chợt cảm thấy em đã trưởng thành lên nhiều, không còn như hồi trước!"
"Em của trước đây như thế nào cơ?"
"Tiểu thư xinh đẹp hoàn mỹ nghiêng nước nghiêng thành tính tình cục súc!", Tần Hạo cố tình dùng một tràng những từ hoa mỹ đằng trước để khen rồi mới thêm một nhược điểm nho nhỏ vào cuối. Anh thừa biết muốn nói xấu một người phụ nữ ngay trước mặt cô ấy thì trước tiên phải 'vuốt đuôi' cô ấy một chút đã rồi mới được đế thêm chút 'tiểu tiết' vào đằng sau.
Lâm Vũ Hân hừ một tiếng, hỏi: "Thế bây giờ thì sao?"
"Em của hiện tại là bà Tần ngoan ngoãn nghe lời, dịu dàng hiền thục!", Tần Hạo to gan đáp.
"Cút!", Lâm Vũ Hân thốt ra đúng một chữ.
Sau đó nghĩ ngẫm một chút, cô lại thấy rất buồn cười nên hỏi tiếp: "Bây giờ em không đẹp nữa sao?"
Tần Hạo dịu dàng đáp: "Gầy đi rồi, chắc chắn là do nhớ anh quá. Hoặc nếu không thì là do giận anh quá!"
"Anh biết là tốt!", Lâm Vũ Hân thầm nghĩ cuối cùng Tần Hạo anh cũng nói được một câu tiếng người.
Tần Hạo lại nói tiếp: "Nhưng trong lòng anh em vĩnh viễn là Lâm đại tiểu thư xinh đẹp nhất!"
Lâm Vũ Hân như bị nhấn chìm trong mật ngọt, ngọt đến tận tâm can. Cô khẽ cắn môi e thẹn như cô dâu mới. Nhìn cô lúc đó xinh đẹp mê người, khiến ai đó nhìn mà muốn chảy nước miếng.
Tần Hạo chăm chú nhìn cô hồi lâu nhưng rồi bị Lâm Vũ Hân trợn mắt nhìn lại. Cô bắt anh tập trung lái xe, tránh dọa cô hết hồn lần nữa.
Tần Hạo lên tiếng tán thành nhưng mắt vẫn nhìn Lâm Vũ Hân đắm đuối.
Chiếc xe đã ra tới đường cao tốc, Tần Hạo bảo Lâm Vũ Hân tháo điện thoại ra nhưng bản thân anh lại rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
"Chúc mừng nhé, em tự do rồi, không cần đi theo bọn anh nữa, cứ chơi cho đã đi. Trò chơi tàn khốc đầy kích thích đã chính thức bắt đầu rồi! Nhớ kỹ không được đi quá giới hạn. Chú ý một chút, không được để trẻ con nhìn thấy. Còn nữa, quan trọng nhất là phải cẩn thận, không được bị thương!"
Sau khi anh cúp điện thoại, Lâm Vũ Hân nhìn anh với vẻ tò mò, cô hỏi: "Anh gọi điện cho ai đấy? Kì lạ thế, cái gì mà trò chơi tàn khốc? Đừng nói là việc này anh cũng không thể nói với em nhé?"
Đương nhiên người trong điện thoại là Huyết Ảnh!
Tần Hạo do dự một chút rồi cười đáp: "Chỉ là một người bạn. Từ lúc nãy anh bỏ chạy đến giờ, người đó vẫn luôn bảo vệ anh, là anh bảo cô ấy làm vậy. Còn nhớ lần trước em bị một đám du côn vây lại không? Chính là cô ấy đã gọi điện cho anh tới. Nếu không thì anh cũng sẽ không biết em xảy ra chuyện!"
Chiếc xe của hai người lao vút đi, rời khỏi Trung Hải, đi tới thành phố vô định tiếp theo.
Tần Hạo vốn dĩ không cần phải chạy trốn, anh vốn không coi lũ người kia là cái đinh gì.
Nhưng hiện giờ anh muốn nhân cơ hội này để ở bên cạnh Lâm Vũ Hân lâu hơn một chút.
- -------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.