Chương trước
Chương sau
Phía dưới Diệp Minh Không là ba ông cụ có tuổi tác tương đương. Đó là Trịnh Hoài Viễn – gia chủ nhà họ Trịnh, Tôn Đắc Thắng – ông cụ nhà họ Tôn và Triệu Chí Thanh – gia chủ nhà họ Triệu.
Mấy ông già cộng lại cả trăm tuổi ngồi tụm lại với nhau. Nếu đặt ở một bối cảnh khác thì có khi người ta còn tưởng rằng đây là mấy ông già mãi không chịu chết, rảnh quá không có việc gì làm ngồi đàn đúm với nhau. Nhưng mấy người mà quen biết thì đúng là sợ họ tới phát khóc.
Tứ đại thiếu gia Trung Hải có mối quan hệ tốt thế nào thì bốn ông cụ thuộc thế hệ trước này còn tốt hơn thế!
Lúc này, ở đó còn có một người thanh niên nữa. Mặc dù ngồi ở vị trí thấp nhất nhưng không ai dám ngó lơ sự tồn tại của anh ta.
Diệp Vô Hoan!
Nếu Tần Hạo ở khu vực này thì chắc chắn đầu sẽ bốc khói ngút trời. Bởi vì, Lâm Vũ Hân đang ngồi bên cạnh Diệp Vô Hoan. Mặc dù họ giữ khoảng cách nhưng rõ ràng là đang ở cạnh nhau.
Lâm Vũ Hân nhận được lời mời của Diệp Vô Hoan từ rất sớm, mời cô tới tham gia cái gọi là yến tiệc. Cô đã từ chối mấy lần, nhưng Diệp Vô Hoan nằng nặc cầu khẩn. Cô không có ác cảm gì với Diệp Vô Hoan nên cũng ngại từ chối thêm.
Hôm nay tới đây, cô cảm thấy hơi kinh ngạc. Chút dũng khí được rèn luyện trên thương trường và trong tập đoàn Triều Dương chẳng là gì. Đám đại gia biết hết sự đời này, người nào người nấy khi thế hừng hực cả.
Lúc này, cô nhìn Diệp Vô Hoan ở bên cạnh. Người thanh niên này tỏ ra vô cùng điềm đạm. Mấy ông cụ cười nói với nhau nhưng anh ta thì không nói gì.
Anh ta vẫn giữ thái độ bình tĩnh tự tại như vậy. Khí chất đó không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Lâm Vũ Hân tự hỏi nếu là mình thì cô cũng chẳng thể làm được. Cô không chịu nổi sự lạnh nhạt này mà sẽ đứng dậy bỏ đi ngay lập tức.
Diệp Minh Không vuốt râu, cười nói: “Hiếm khi tụ tập được đông đủ mọi người. Thứ nhất để tìm một người xứng đôi vừa lứa cho cháu gái. Thứ hai là để tập trung xem xét sự tiến bộ của thế hệ sau. Mọi người nói xem có ai có triển vọng không?”
Trịnh Hoài Viễn bật cười, sau đó bùi ngùi: “Thằng nhóc nhà tôi cũng không tệ, chỉ có điều tính hơi ngông cuồng, thích chơi bời!”
“Ồ? Tôi từng gặp thằng bé, rất khá mà!”, Diệp Minh Không mắt lấp lánh, cười ha ha nói.
Hai bên nịnh nhau, đúng là cặp bài trùng.
Tôn Đắc Thắng thì khá nghiêm túc. Ông ta không cười nói bỡn cợt mà chỉ lên tiếng: “Nếu mà đấu nhau thật thì chắc chắn cháu ông sẽ không bằng cháu tôi được, thua trong vòng mười chiêu là cái chắc!”
Trịnh Hoài Viễn lạnh lùng, trợn mắt với ông ta: “Chưa chắc đâu!”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, ai giỏi thì lát nữa so đấu là biết ngay thôi!”, Triệu Chí Thanh cười làm hòa.
Diệp Vô Hoan không nói gì, nhưng chẳng ai có thể ngó lơ sự tồn tại của anh ta.
Bởi vì anh ta là nhánh chính của nhà họ Diệp.
Dù địa vị của Diệp Minh Không có cao đến mấy ở Trung Hải thì so với Diệp Vô Hoan vẫn thấp hơn, chỉ có điều ông ta là thế hệ đi trước mà thôi.
Lâm Vũ Hân càng không biết phải làm thế nào. Cô thậm chí có phần luống cuống không biết phải làm sao.
Bốn người này không hề nhắc tới sự việc của Tần Hạo. Đối với họ đây không phải là điều quan trọng. Mà quan trọng là màn so đấu giữa đám con cháu thế hệ sau kia.
Lâm Vũ Hân cũng không biết cái gọi là so đấu cầu hôn và Tần Hạo lại là nhân vật then chốt trong chuyện này.
Lúc này, bên trong một gian nhà ở xa nơi đó. Diệp Vô Song được trang điểm đẹp tới mức rung động lòng người. Cô mặc bộ đồ cổ trang đời Đường màu trắng thêu hình Phượng Hoàng trông giống như một cô gái xuyên không từ thời cổ đại tới, xinh đẹp vô ngần.
“Tại sao em lại muốn tạo ra cuộc thi đấu cầu hôn này chứ. Quê mùa chết đi được. Giờ đâu còn thịnh hành trò này nữa!”, có một người chị em của cô đứng bên cạnh cười nói.
Quan điểm đó nhận được sự đồng tình của rất nhiều người. Đây đều là những người chị em bình thường có quan hệ khá tốt, có thể nói ai cũng là lá ngọc cành vàng. Bảo họ chơi thứ khác thì có vẻ không ổn chứ nói tới đàn ông thì ai cũng có vẻ dày dạn kinh nghiệm lắm, lão luyện hơn cô nhóc Diệp Vô Song nhiều.
Diệp Vô Song tỏ vẻ khinh thường. Người khác không biết thân phận của Tần Hạo thế nào chứ cô thì biết rõ trong lòng bàn tay.
Cậu chủ nhà họ Tần được mệnh danh là số một thiên hạ khi đó vô cùng oai phong lẫm liệt. Đáng tiếc bây giờ lại là đổ bỏ đi.
“Hôm nay phải sỉ nhục thằng cha không coi ai ra gì đó một trận mới được!”
Tần Hạo hắt xì hơi, ngại ngùng cười với mọi người. Anh làm vẻ vô hại nhưng trong lòng thì đang lầm bầm ai chửi mình thế không biết?
Đúng mười giờ, bên trong đại sảnh, Diệp Minh Không đứng dậy trước, nói: “Đi thôi, mọi người cùng đi xem những con búp bê nào, ha ha!”
Bốn ông già cũng đứng dậy đi về phía trước. Diệp Vô Hoan không nói gì, chỉ đi phía sau, sắc mặc điềm nhiên. Lâm Vũ Hân cũng căng thẳng đi theo anh ta. Cô hối hận vì đúng ra không nên tới đây, bản thân cô cứ như người ngoài vậy.
Diệp Vô Hoan thấy cô căng thẳng thì đưa tay ra nắm lấy tay cô, định vỗ về tâm trạng của Lâm Vũ Hân nhưng cô vô thức tránh anh ta, thản nhiên nói: “Tôi không sao, chúng ta đi thôi!”
Đối mắt Diệp Vô Hoan lấp láy, không ai biết anh ta đang nghĩ gì.
Mấy ông già đi tới trước khu tập trung của đám thanh niên. Tất cả mọi người đều đứng dậy. Nhất thời, họ trở nên im lặng.
Đúng lúc này, Lâm Vũ Hân nhìn thấy một cô gái duy nhất giữa đám đông. Đó là Oanh Oanh. Đương nhiên cả Tần Hạo bên cạnh cô ấy nữa. Cô vô thức núp phía sau Diệp Vô Hoan như không muốn anh thấy mình có mặt ở đây.
Đương nhiên Tần Hạo cũng đã nhìn thấy. Bởi vì cha nội Long Tứ đã nhắc trước nên anh cũng không thấy kỳ lạ. Chỉ có điều ánh mắt của Diệp Vô Hoan trở nên lạnh lùng chưa từng có.
“Đi thôi!”
Diệp Minh Không thản nhiên nói ra hai từ rồi quét mắt nhìn toàn bộ hội trường. Ông ta dừng lại ở Tần Hạo sau đó cười nhàn nhạt và tiếp tục nhìn về phía Diệp Vô Hoan cùng Lâm Vũ Hân. Ông ta gật gù, sau đó quay người đi trước.
Cả đám người đi theo họ tới một dải đất rộng bằng phẳng. Nơi đây có vẻ như là một võ đài được chuẩn bị riêng cho cuộc gặp mặt lần này.
Có bốn chiếc bàn dài được đặt ở phía đông. Diệp Minh Không và mấy ông già ngồi xuống. Đám thanh niên thì đứng trước võ đài, không ai dám nói gì.
Diệp Minh Không đứng ở vị trí chính giữa, ông ta nói với quản gia sau lưng mình: “Gọi cô chủ ra đây, sao mà chẳng biết lịch sự gì cả!”
Ông quản gia gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Một lúc sau, Diệp Vô Song ngạo nghễ đi ra dưới sự tháp tùng của một đám người.
Đây là một nhóm con gái, ai cũng xinh đẹp ngời ngời, khí chất cao quý vô cùng. So với họ thì một đóa hoa kiều diễm như Oanh Oanh hay Lâm Vũ Hân cũng cảm thấy hơi ái ngại. Không biết hôm nay họ mặc thường phục thế này có phải là hơi xuề xòa quá không?
Cuối cùng thì ánh mắt của Tần Hạo cũng vô thức hướng về Lâm Vũ Hân, bỏ qua đám người đẹp bên cạnh Diệp Vô Song, chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái khiến Diệp Vô Song càng như muốn bốc hỏa.
Diệp Minh Không hắng giọng, đang định đứng dậy nói gì đó thì thấy Diệp Vô Song đã rảo bước nhảy lên võ đài nói bằng cái giọng lanh lảnh có phần chua loét của mình: “Diệp Vô Song tôi trước giờ không thích vòng vo. Hôm nay tập trung mọi người ở đây là để tìm một người bạn trai phù hợp. Con gái nhà họ Diệp chúng tôi mà thích ai thì sẽ chung thủy cả đời, vì vậy, bạn trai cũng sẽ là chồng luôn!”
- -------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.