Chương trước
Chương sau
“Học lực các thứ thì cũng không cần vội. Công ty chúng tôi coi trọng năng lực hơn. Chị Thẩm Giai Oánh không nói thì tôi cũng sẽ giúp anh xử lý đâu ra đấy!”, Lạc Lạc không hiểu ý của Tần Hạo, còn tưởng anh ngại vì học lực thấp.
Tần Hạo lắc đầu, không nói nhiều: “Tôi nhàn nhã quen rồi!”
Cuối cùng thì Lạc Lạc và Kim Thuận Cường cũng hiểu ra. Nói thẳng ra là lười!
“Thanh niên thì phải tự tin, có ý chí chứ. Sao mà cứ buông thả như vậy được. Mặc dù hơi khó nghe nhưng về thời gian lập nghiệp thì tôi vẫn hơn anh đôi chút. Tôi lấy kinh nghiệm của người đã từng trải mà nói thật lòng. Trước đây một mình anh thì sao cũng được, chẳng ai quản. Nhưng bây giờ anh đã có bạn gái, thì phải ra dáng đàn ông. Làm sao có thể cứ sống qua ngày đợi chết như vậy được. Anh không thấy có lỗi với Thẩm Giai Oánh à?”
Kim Thuận Cường càng nói càng kích động, suýt nữa thì nói thẳng ra mày kém thì đừng đập chậu cướp bông. Nhường lại cho ông đây này!
Tần Hạo mỉm cười, không nói gì. Đám người này đang nghĩ gì vậy? Ngày nào cũng ra vẻ lên mặt dạy đời, so đo cao thấp với người khác, vậy hay lắm sao?
Anh không nói gì nhưng Thẩm Giai Oánh thì tỏ rõ sự khó chịu. Cô không thích nghe thấy người khác nói xấu Tần Hạo, dù nó đội lốt là một lời nói tốt.
“Con người ta sống, quan trọng nhất là phải vui vẻ. Tôi cũng đã đi làm được vài năm rồi. Nhà có, xe có, tạm thời không thiếu tiền, cũng không cần phải đi làm mấy loại công việc thấp kém gì, không cần anh phải nhọc công lo lắng!”, Thẩm Giai Oánh thản nhiên nói, lập thức đập nát thói sống ảo của Kim Thuận Cường. Đứng trước một người làm ở bộ phận tài chính như Thẩm Giai Oánh, một tổ trưởng cỏn con như anh ta đúng là chỉ như con dĩn, có cộng thêm cả Lạc Lạc ở bộ phận nhân sự thì cũng chỉ bằng con muỗi mà thôi.
Lạc Lạc rất ít khi thấy Thẩm Giai Oánh như vậy nên bỗng hơi sợ. Cô ta kéo tay Kim Thuận Cường, ra hiệu anh ta đừng nói nữa, rồi cười hòa hoãn: “Mọi người cứ nói gì vậy. Đã nói là không bàn công việc rồi mà. Chúng ta đi chơi. Bàn công việc chán lắm. Kim Thuận Cường, chúng ta qua bên đó ngắm cảnh đi. Đẹp thật đấy!”
Vừa nói Lạc Lạc vừa ra sức kéo Kim Thuận Cường đi.
Hai người vừa đi khỏi, Thẩm Giai Oánh đã ái ngại nhìn Tần Hạo: “Ngại quá, anh đừng để bụng nhé! Thực ra con người Lạc Lạc cũng tốt lắm!”
“Cô ấy thì không sao. Có điều, người còn lại thì khó nói. Anh luôn cảm thấy cái cách anh ta nhìn em có gì đó sai sai. Mà hi vọng là do anh nghĩ nhiều thôi”.
Tần Hạo nhìn xung quanh, thấy không có nhân viên của khu du lịch bèn rút một điếu thuốc ra hút.
Quả nhiên, mọi người lập tức nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường.
Thẩm Giai Oánh bất lực nhìn anh. Bỗng cô nhớ ra điều gì đó bèn cảm thấy mất tự nhiên. Cô do dự một lúc mới ngại ngùng nói; “Trước đây Kim Thuận Cường từng tặng hoa cho em, viết thư nữa. Em nhớ là có!”
Cô nói xong bèn căng thẳng nhìn Tần Hạo thì thấy anh không nói gì. Thế là cô vội vàng nói: “Nhưng em không nhận, em tặng cho người khác rồi!”
Tần Hạo bật cười: “Sao em căng thẳng vậy. Anh có nói gì đâu. Em đẹp như vậy, có người tặng hoa là bình thường mà. Nếu không có ai theo đuổi thì anh mới lấy làm lạ đấy!”
Thẩm Giai Oánh cười vịn tay anh trông vô cùng thân mật. Bây giờ, cô không còn sợ bị người khác chê cười nữa.
Bỗng Tần Hạo chau mày: “Nói vậy thì có thể Lạc Lac đã bị cha nội đó lừa rồi! Anh ta có dụng ý khác!"
Anh nói vậy là Thẩm Giai Oánh hiểu ngay. Cô nhìn hai người bọn họ với vẻ lo lắng. Kim Thuận Cường tỏ ra khó chịu khi được Lạc Lạc vịn tay. Anh ta định vùng ra nhưng lại ngại không dám làm quá, nhìn trông hết sức miễn cưỡng.
“Người này hơi quá đáng rồi đấy!”, Thẩm Giai Oánh tức giận. Lạc Lạc là bạn tốt của cô. Trước đây và sau này đều như vậy. Cô không hi vọng chị em tốt của mình lại bị người khác lợi dụng chỉ để theo đuổi mình.
Tần Hạo bất lực: “Hết cách. Một người lừa, một người chấp nhận bị lừa thì còn nói gì được chứ?”
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”, Oanh Oanh bỗng nhiên xen vào, tay xách giày cao gót, thở hổn hển, tò mò nhìn hai người Tần Hạo.
Tần Hạo bực bội: “Nói rằng người đi chân đất thì đếch sợ kẻ đi giày. Phải rồi, tất của cô đâu?”
“Tặng người ta rồi!’
Oanh Oanh quay lại, chậc chậc với một cha nội mủm mĩm rồi giơ cao món đồ trong tay: “Đổi lấy một chiếc điện thoại!”
Tần Hạo vỗ trán, cảm thấy cạn lời.
Thẩm Giai Oánh bụm miệng trộm cười, cảm thấy thú vị. Cô nhìn cha nội mũm mĩm phía sau. Người này là quản lý của phòng kế hoạch, bình thường cũng là người nghiêm túc không cợt nhả. Thật không ngờ lại cũng có khẩu vị thế này.
“Tôi đang nghĩ, sớm biết thế này thì đã mang theo cả đống tất rồi. Mỗi đôi mặc nửa tiếng!”, Oanh Oanh bỗng nghĩ ra cách để phát tài, thậm chí còn kích động tới mức định chạy xuống núi mua tất.
Đường đi lên đỉnh núi vẫn còn tới một nửa. Mọi người tìm một căn chòi nghỉ ngơi. Không biết Kim Thuận Cường và Lạc Lạc chạy đi đâu nên cũng không ai gây rắc rối với Tần Hạo nữa. Oanh Oanh thì bị đám đàn ông vây lại. Cô ấy nói chân bị nhức, thế là có người nhường chỗ ngồi. Nếu không sợ bị chê cười thì thậm chí còn có người chủ động bóp chân cho cô ấy nữa.
Không có Oanh Oanh bên cạnh, Tần Hạo cảm thấy yên bình biết bao. Yên Yên thì im lặng từ đầu tới cuối, giống như một cô em gái ngoan ngoãn ở bên cạnh Thẩm Giai Oánh. Lúc này, Thẩm Giai Oánh và Tần Hạo đang dựa lưng vào nhau nghỉ ngơi. Cô ấy ngồi bên cạnh, mặt đỏ hồng hào trông vô cùng dễ thương.
Tần Hạo bỗng cảm thấy mặc dù hai chị em Yên Yên giống hệt nhau nhưng lúc này trông Yên Yên xinh hơn Oanh Oanh nhiều. Mấy trò của Oanh Oanh đã hạ thấp đi giá trị của cô ấy.
Lưng chừng núi có một quán ăn. Mọi người nghỉ ngơi một lúc thì chuẩn bị đi ăn trưa.
Thẩm Giai Oánh và Yên Yên leo núi cả buổi thì mệt chẳng buồn ăn. Họ vốn không định đi nhưng Oanh Oanh nghe thấy thì lại bắt đấu dở chứng, nói là phải đi ăn bằng được.
Hết cách, đám người Tần Hạo đành phải đi theo.
Trong gian nhà khách, Oanh Oanh như nữ hiệp khách, cứ luôn miệng tìm người đọ tửu lượng cùng. Trong số đó có một người uống cũng rất nhiều, đó là Kim Thuận Cường. Có vẻ tâm trạng của anh ta không được tốt.
Thế là Oanh Oanh đọ rượu với anh ta. Trên bàn rượu thì Lạc Lạc cũng hết cách không thể quản được Kim Thuận Cường và cũng phải giữ chút thể diện cho anh ta. Thế nhưng phía dưới bàn, cô ta giẫm lên chân Thuận Cường liên tục.
Nhưng Kim Thuận Cường uống nhiều thì cũng trở nên to gan hơn. Thấy Oanh Oanh xinh đẹp, cơ thể lại hấp dẫn thì bỗng trở nên hồ đồ, ánh mắt cũng trở nên đa tình.
Lạc Lạc tức đỏ con mắt mà anh ta vẫn không biết gì.
Thẩm Giai Oánh không chấp nhận được nhưng cũng không giữ được Oanh Oanh. Lúc này, thừa dịp Oanh Oanh đi vệ sinh, Tần Hạo bèn đi chất vấn riêng cô ấy.
“Cô bị thần kinh à? Gặp thằng nào cũng quyến rũ, anh ta là ai mà cô không biết sao? Là bạn trai của Lạc Lạc đấy!”
- -------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.