Tần Hạo nhún nhún vai, thản nhiên đáp: “Xong chưa? Xong rồi thì đi thôi!”
Oanh Oanh cười đáp: “Chưa xong đâu. Mà thôi, tôi lấy cái này luôn!”, nói xong, cô cầm lấy chiếc áo lót gợi cảm màu đỏ do người đàn ông đeo kính kia chọn, lắc lắc trước mặt Tần Hạo như thể đang thị uy.
“Xong chưa?”, Thẩm Giai Oánh bỗng nhiên tới gần.
Tần Hạo đã biết cô bước qua từ trước rồi. Nhưng Oanh Oanh quay lưng về phía Thẩm Giai Oánh nên không thấy được. Nghe thấy câu này, cô ấy giật bắn cả người.
Oanh Oanh dùng đủ mọi đường xây dựng hình ảnh người phụ nữ khố khổ trong mắt Thẩm Giai Oanh, khó khăn lắm mới khiến cô cảm động, khiến cô sinh lòng cảm thông với hai chị em, hơn nữa còn chủ động bảo họ tới ở nhà mình. Đối với người vốn quen sống một mình như Thẩm Giai Oánh, điều này thực sự không dễ dàng gì.
Vào đúng lúc này, nghe thấy giọng nói của Thẩm Giai Oánh, Oanh Oanh lập tức chột dạ, quay lại dáng vẻ tội nghiệp: “Xong cả rồi!”
“Thanh toán rồi đi thôi!”
Thẩm Giai Oánh chỉ nói một câu nhẹ nhàng, cộng thêm nụ cười vừa khéo, lập tức hút hồn Tần Hạo, hoàn toàn vượt qua hẳn dạng chiêu trò màu mè của Oanh Oanh.
Trước chuyện này, Oanh Oanh cảm thấy không phục. Cô thở mạnh, trừng mắt nhìn phía sau gáy Tần Hạo, trong lòng thầm nghĩ lúc nào đó phải ra chiêu mạnh mới được.
Lúc Tần Hạo đi quẹt thẻ, Oanh Oanh kéo tay Thẩm Giai Oánh đầy thân thiết, như thể em gái đang làm nũng với chị mình. Hai người thảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893924/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.