Triệu Tri Minh nghe nói có việc cần bàn thì tưởng Thẩm Giai Oánh đã nghĩ thông suốt nên chắc chắn là nhận lời ngay. Thế là ông ta vui vẻ tắt máy.
“Ông ta nói sẽ tới ngay!”, Thẩm Giai Oánh căng thẳng nói với Tần Hạo.
Nếu không phải Tần Hạo khẳng định giải quyết ngay bây giờ, nếu không phải có anh bên cạnh thì Thẩm Giai Oánh không thể nào lại đi tìm Triệu Tri Minh sau khi tan làm được.
Tần Hạo bình tĩnh gật đầu: “Sao cô không nói ông ta dẫn thêm vài người?”
“Dẫn ai chứ?”, Thẩm Giai Oánh cảm thấy khó hiểu. Cô hẹn gặp Triệu Tri Minh, ông ta chỉ muốn gặp riêng cô, làm gì có chuyện dẫn thêm vài cái bóng đèn đi theo chứ.
Tần Hạo chau mày: “Không phải cô nói ông ta là một lão già sao? Loại người đó lẽ nào không sợ chết à? Ông ta không có vệ sĩ sao?”
Thẩm Giai Oánh cạn lời. Anh tưởng ai cũng giống như cô Lâm ra khỏi cửa là dẫn theo vệ sĩ sao!
Tần Hạo nghĩ hơi nhiều. Anh tưởng rằng những người nhiều tiền đều thích như vậy, rảnh rang cũng ra vẻ. Triệu Tri Minh ngạo mạn nhu vậy, kiểu gì cũng dẫn theo hai vệ sĩ khi ra khỏi cửa. Thế nhưng anh không biết, Triệu Tri Minh cũng chỉ là Tổng giám đốc của một tập đoàn, chưa đạt tới cảnh giới đó.
Tần Hạo sờ mũi khi thấy bộ dạng kinh ngạc của Thẩm Giai Oánh. Anh bèn đổi đề tài: “Ừ, vậy thì đợi thôi. Lát nữa sẽ không sao đâu!”
Thẩm Giai Oánh không chắc lắm nên không thoải mái như anh được. Thi thoảng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893910/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.