“Khách à? Ha ha!”, Tần Hạo cười lạnh lùng: “Cái loại khách chó má thì có!”
Nói xong, Tần Hạo cũng không muốn cãi nhau với cô bèn quay người đi lên lầu, chỉ nói lại một câu.
“Sau này ra ngoài phải nói trước với anh một tiếng!”
Lâm Vũ Hân gào lên sau lưng anh: “Tần Hạo, anh đứng lại! Hôm nay anh uống nhầm thuốc có phải không. Vô duyên vô cớ nổi đóa lên như thế à? Ai đã chọc giận anh? Em đi bàn chuyện làm ăn thì đã làm sao? Cái gì mà khách hàng chó má. Anh có biết hiện tại công ty chúng ta đang thiếu nhất là cái gì không? Anh có biết nội dung hợp tác lần này là gì không? Có biết điều đó quan trọng như thế nào đối với công ty không hả? Anh dựa vào cái gì mà nói là chó má?”
Một tràng câu hỏi chất vấn khiến Tần Hạo cảm thấy thất vọng. Anh quay lại nhìn bộ dạng nổi giận phừng phừng của Vũ Hân thì bỗng cảm thấy mình thật ngốc. Anh cười miễn cưỡng, thản nhiên nói: “So với em thì những điều đó chẳng có gì quan trọng cả!”
Nói xong Tần Hạo đi lên, để lại Lâm Vũ Hân đứng đó sững sờ một hồi lâu.
Lời nói của Tần Hạo vẫn còn vang vọng mãi trong đầu cô. Nhất thời cô không biết nên thấy vui mừng hay là nên tức giận vì không được thấu hiểu. Nhưng bất luận thế nào thì cô cũng không còn giận nữa.
Lúc này, cô mới nhớ kỹ thì hình như cô vẫn chưa kịp hỏi vừa rồi Tần Hạo đã đi đâu?
Lẽ nào vừa nãy anh ấy tới khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893903/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.