“Anh không cần phải lo cho tôi, nhớ lấy chuyện anh đã đồng ý với tôi là được”. Lăng Ngạo Tuyết cất lời một cách khó khăn.
Tần Hạo cười khổ nhìn Lâm Vũ Hân: “Có phải con gái ai cũng thích nói mấy câu thế này không?”
Lâm Vũ Hân lại bất mãn: “Anh nhận lời cô ấy cái gì? Không phải là chuyện gì không đàng hoàng đấy chứ?”
“Lâm đại tiểu thư, giờ đang thế này rồi, em có thể đừng làm anh đau lòng có được không?”, lúc nói những câu này, Tần Hạo đưa mắt ra hiệu cho Lăng Ngạo Tuyết.
Lăng Ngạo Tuyết nhìn xuống mặt đất thì phát hiện dưới chân có một cây trượng. Trong lúc đám Trịnh Bách Xuyên còn mải suy nghĩ về câu nói kia, cô nhanh chóng dùng mũi chân hất cây trượng lên, dùng tay phải đón lấy. Ban nãy, trong lúc đánh nhau, cây trượng này đã gãy, có một đầu mũi nhọn.
Lăng Ngạo Tuyết cầm cây trượng đâm thật mạnh vào phần eo của Trịnh Bách Xuyên đang ở phía sau.
Trịnh Bách Xuyên kêu lên một tiếng đau đớn, chẳng kịp nghĩ gì, chỉ dùng sức đẩy Lăng Ngạo Tuyết ra. Nhưng vất vả lắm mới có cơ hội báo thù, sao Lăng Ngạo Tuyết có thể từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này được.
Cô nhanh chóng lao lên lần nữa. Phần eo của Trịnh Bách Xuyên bị thương nặng, nửa người gần như không thể cử động được, lại bị Lăng Ngạo Tuyết đâm trúng một trượng.
Lăng Ngạo Tuyết như thể phát điên, đâm hết nhát này tới nhát khác, để lại từng lỗ thủng trên người Trịnh Bách Xuyên.
Trong lúc ấy, Tần Hạo cũng nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893894/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.