Da mặt Tần Hạo rất dày, chẳng sợ người khác cười chê. Nhưng trong cái công ty này, làm gì có ai không biết kẻ cả ngày rảnh chuyện lượn lờ khắp nơi là anh, huống hồ ai ai cũng rõ quan hệ giữa anh và Lâm Vũ Hân không tầm thường. Gặp phải chuyện này, trừ hâm mộ và ghen tị ra, thì chỉ có thể bật ra hai chữ “đậu má”.
Trước một đám người với biểu cảm kỳ quái, Tần Hạo cố gồng được tới tầng tiếp theo, sau đó bước ra ngoài. Lăng Ngạo Tuyết cũng bước theo ra ngoài. Hai người vừa đi, bên trong thang máy lập tức xì xào.
Vừa đúng tầng này đang trang hoàng lại, vì vài nguyên nhân mà phải tạm ngưng. Hiện giờ ở đây đầy những vật dụng linh tinh, hơn nữa cũng không có ai.
Bị người ta bắt gian kiểu đó, Lăng Ngạo Tuyết cũng chẳng mặt dày tiếp tục dây dưa thêm được. Cô chỉ có thể đứng đó với vẻ mặt mất mát, mãi vẫn chẳng nói lời nào.
“Tôi bảo chứ, rốt cục là cô muốn làm gì? Có thể cho nhau một câu trả lời thật tình không? Tôi cảm giác như thể cô cố ý đối đầu với Trịnh Bách Xuyên ấy!”
Một người đẹp tiếp cận như vậy, nếu bảo Tần Hạo không động lòng chút nào thì là chuyện không thể. Nhưng anh biết, không thể động vào cô nàng này được. Hơn nữa, cô cũng không phải đang thật lòng.
Lăng Ngạo Tuyết cúi đầu, yên lặng đứng tại chỗ.
“Cô không nói gì thì tôi đi đây. Về sau đừng có tới gây chuyện nữa. Đây là lần cuối đấy!”, Tần Hạo nghiêm túc nói xong bèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893888/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.