Diệp Thiên Phong thấy Lâm Vũ Hân bước vào thì đứng dậy đưa tay mời Lâm Vũ Hân ngồi xuống phía đối diện, còn Tần Hạo thì đứng một bên. Mặc dù cậu ta quen Tần Hạo nhưng tỏ ra như không biết và cũng chẳng chào hỏi. Tần Hạo biết cha nội này sẽ giả bộ như vậy nhưng anh không tiện nói ra, đành đứng bên cạnh nhìn. Từ khí chất và tư thế của cậu ta thì đúng là có tố chất của nhà lãnh đạo một doanh nghiệp lớn. Lâm Vũ Hân ngồi đối diện, tự giới thiệu bản thân sau đó chỉ về phía Tần Hạo: “Anh ấy là trợ lý của tôi, Tần Hạo!” “Ừm, tôi biết anh đây!”, Diệp Thiên Phong nhìn Tần Hạo với vẻ ung dung, sau đó nửa đùa nửa thật: “Tới tận giờ mà tôi vẫn còn cảm thấy đau bởi cú bạt tai lần trước! Ha ha!” Lâm Vũ Hân lập tức ngây người. Chuyện gì thế này? Cô quay qua nhìn Tần Hạo với vẻ khó hiểu. Tần Hạo cười như không có gì. Sắc mặt Lâm Vũ Hân lập tức lạnh như băng. Cô trừng mắt nhìn anh, những câu chữ vốn chuẩn bị sẵn trong đầu giờ trở nên rối loạn. Xem ra lần hợp tác này xôi hỏng bỏng không rồi. Diệp Thiên Phong mỉm cười đầy rộng lượng: “Tổng giám đốc Lâm không cần để bụng. Đó chỉ là chút chuyện vặt vãnh không đáng. Chỉ là tôi vừa nhìn thấy anh đây thì tự nhiên nhớ lại mà thôi. Điều đó sẽ không ảnh hưởng tới chuyện hợp tác của chúng ta!” Lâm Vũ Hân thầm thở phào. Không ngờ con người Diệp Thiên Phong cũng không đến nỗi tệ, công tư phân minh. Tần Hạo sớm đã biết Diệp Thiên Phong là người như vậy. Lần xuất hiện đầy phách lối ở đại học Trung Hải của cậu ta rồi còn giả vờ ngầu lòi bỏ đi khiến ban đầu anh cũng tưởng tên này là một thanh niên có tiền đồ lắm. Nào ngờ, cậu ta còn giảo hoạt, hẹp hòi hơn cả hồ ly, độc ác hơn cả lang sói. Diệp Thiên Phong không vội bàn về vấn đề hợp tác mà bắt đầu trò chuyện với Lâm Vũ Hân. Cậu ta nói chuyện trên trời dưới biển khiến người ta có cảm giác mình là kẻ học rộng biết nhiều, rất có phong độ. Lâm Vũ Hân cũng không thể đường đột đề cập tới chuyện hợp tác nên mặc dù cô vẫn ngồi nói chuyện nhưng không hề để tâm. Cuối cùng, Diệp Thiên Phong cũng không đề cập tới chuyện đó mà chỉ mời Lâm Vũ Hân ba ngày sau sẽ cùng bàn bạc với vài doanh nhân khác. Khi rời khỏi khách sạn, Lâm Vũ Hân cảm thấy hết sức hụt hẫng. Tần Hạo lái xe, thấy cô thẫn thờ nhìn ra ngoài thì cảm thấy nên an ủi cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, có những thứ nếu là của em thì sẽ thuộc về em, còn không phải thì có cưỡng cầu cũng vô ích”. Không biết là điểm gì trong câu nói đã kích động Lâm Vũ Hân mà cô bỗng quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Em thật sự không ngờ anh lại có bản lĩnh như vậy. Đến ngay cả con trai của Tổng giám đốc công ty quốc tế Trung Nguyên mà anh cũng dám đánh. Vậy thì ở một nơi như chỗ em thì có phải là hơi phí nhân tài không.” Tần Hạo biết cô vẫn đang tức giận vì chuyện khi nãy, đổ trách nhiệm đàm phán thất bại lên người anh. Tần Hạo cảm thấy bất lực khi nghĩ tới khuôn mặt giả tạo của Diệp Thiên Phong, anh nói: “Không phải tên đó đã nói là sẽ không để bụng sao?” “Nói mà thôi, chẳng lẽ anh lại không hiểu đạo lý đó à? Anh có biết hợp đồng với công ty quốc tế Trung Nguyên lớn như thế nào không? Có biết bao nhiều doanh nghiệp muốn nhận đơn. Hai bên vốn cùng chiến tuyến, ha ha, vậy mà vì cái tát của anh thì có thể sẽ khiến sự việc phát triển theo hướng khác đấy”. Lâm Vũ Hân tức giận đùng đùng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lạnh lùng nói: “Nếu là anh, anh có chọn một đối tác đã từng tát mình không?” “Không đời nào!”, Tần Hạo thật thà thừa nhận. Về điều này thì rất nhiều người sẽ lựa chọn như vậy. “Vậy còn gì nữa!”, Lâm Vũ Hân cười khổ: “Lần sau anh không cần phải đi với em nữa!” Tần Hạo cũng cạn lời. Bên trong khách sạn Jindu, sau khi hai người Lâm Vũ Hân bỏ đi thì Diệp Thiên Phong thu lại vẻ mặt ung dung và đi tới trước bậu cửa sổ, quan sát khung cảnh thành phố dưới chân, nở một nụ cười nham hiểm. “Tần Hạo, ha ha. Tao sẽ để mày nếm trải mùi vị bị cướp mất người phụ nữ của chính mình. Không phải mày rất ngầu sao? Lần này, tao xem mày ngầu được tới đâu!” Nói xong, cậu ta lấy điện thoại ra, gọi điện theo số ghi trên danh thiếp trong tay và nói với giọng dịu dàng nhất có thể: “Tổng giám đốc Lâm, tôi định ngày mai tới tham quan công ty của cô, không biết Tổng giám đốc Lâm có chào đón không?” Lâm Vũ Hân nhận được điện thoại thì nở nụ cười: “Đương nhiên rồi, chúng tôi luôn chào đón anh!” Tần Hạo liếc nhìn nhưng cố gắng không hỏi. “Ngày mai Diệp Thiên Phong sẽ tới tham quan công ty chúng ta. Anh về họp, bố trí tốt mọi việc, có khi có thể ký được hợp đồng lần này cũng nên!”, Lâm Vũ Hân hồ hởi nói. Không biết tại sao trước đó một giây cô còn chau mày nhăn nhó mà một cú điện thoại khiến cô cười rạng rỡ lại khiến Tần Hạo khó chịu như vậy. Nếu Diệp Thiên Phong là nữ thì anh sẽ không có cảm giác đó, nhưng Diệp Thiên Phong là đàn ông. Hơn nữa còn là một người đàn ông hết sức đẹp trai. Trong toàn bộ quá trình tiếp xúc thì hình như Lâm Vũ Hân có ấn tượng khá tốt với cậu ta. Tần Hạo lái xe với tâm trạng bực dọc. Anh không nói một tiếng nào. “Ha ha, người với người đúng là khác nhau. Em nói anh nghe, chỉ nói riêng về phong độ thì anh đã không bằng một góc của Diệp Thiên Phong rồi! Đấy thấy chưa, người ta có kỳ kèo gì với anh đâu!”, Lâm Vũ Hân thấy anh không vui bèn lên tiếng giáo huấn. Tần Hạo cười khổ và cũng không nói gì. Sau khi trở về công ty, Lâm Vũ Hân lập tức mở cuộc họp, sắp xếp mọi việc từ trên xuống dưới. “Tham quan thôi mà có nhất thiết phải làm tới như vậy không!”, Tần Hạo chỉ cảm thấy thế này chẳng khác gì chuẩn bị đón tiếp lãnh đạo tới kiểm tra như trong ti vi. Dù sao anh cũng rảnh rang nên công ty có bận rộn thế nào thì cũng không liên quan tới anh. Sau khi tan làm về nhà, Lâm Vũ Hân bận đến tối khuya mới đi nghỉ. Sáng sớm hôm sau, cô tới công ty sớm hơn nửa tiếng. Diệp Thiên Phong tới thật, còn dẫn theo một nhóm người của công ty quốc tế Trung Nguyên. Đoàn người được đón tiếp nồng nhiệt. Lâm Vũ Hân đích thân dẫn Diệp Thiên Phong đi tham quan công ty. Nhưng đáng tiếc dù Diệp Thiên Phong gật đầu liên tục ra vẻ rất hài lòng với đối tác là tập đoàn Triều Dương nhưng lại chẳng mở miệng nói rõ điều gì. Cho tới khi rời đi, cậu ta chỉ nói vài từ ‘khá lắm’ chứ không hề nói gì nữa. Lâm Vũ Hân vô cùng tự tin khi nhận được đánh giá như vậy. Nhưng Tần Hạo cảm thấy cha nội này không đáng tin, cậu ta giống một tên đại bịp bợp hơn. Nhưng Diệp Thiên Phong là con trai của Tổng giám đốc công ty quốc tế Trung Nguyên, nắm quyền ký hợp đồng trong tay. Hơn nữa, Tần Hạo còn biết cậu ta còn là con trai nuôi của Trịnh Bách Xuyên. Anh không dám nói chuyện đó với Lâm Vũ Hân. Anh biết anh có nói ra thì cũng chỉ bị trừng mắt. Thà rằng né sang một bên còn hơn. Buổi trưa, Lăng Ngạo Tuyết lại tới công ty tìm Tần Hạo, cô chỉ nói rằng có việc cần bàn. Tần Hạo cũng chẳng phải chào hỏi ai, hai người cứ thế đi ra ngoài. Lúc này, Lâm Vũ Hân đang nói chuyện điện thoại với Diệp Thiên Phong. Diệp Thiên Phong mời cô ngày mai ăn cơm, coi như là mời riêng. Lâm Vũ Hân đang do dự không biết có nên đồng ý hay không. Từ chối thì sợ đắc tội với cậu ta nhưng cô lại không muốn ăn cơm với cậu ta. Lúc này, đứng trên lầu cao nhất nhìn xuống dưới, cô bỗng nhiên phát hiện ra bóng dáng của Tần Hạo. - -------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]