Chương trước
Chương sau
"Chú Lâm, đã lâu không gặp, dạo này sức khỏe chú thế nào rồi?" Một cậu ấm có biết Lâm Phong Dụ chủ động bước đến chào hỏi ông ấy, dáng vẻ khiêm nhường lễ độ, không chê vào đâu được.
Hôm nay khí sắc của Lâm Phong Dụ tốt hơn hôm qua nhiều, hơn nữa đầu óc của ông ấy vẫn khá tốt. Theo như lời Tần Hạo thì là nghĩ nhiều chuyện quá, mệt mỏi quá sức là đáng đời.
Lâm Phong Dụ chỉ cùng người thanh niên trẻ tuổi này gặp mặt một lần, đã vậy còn từ hai năm trước, nhưng ông ấy vừa liếc mắt là đã nhận ra. Ông cười nói: "Chú khỏe.,Cháu là Tôn Dật phải không? Trông đúng là lịch lãm hơn người. Đúng rồi, bố của cháu đến đây chứ?"
Tôn Dật mỉm cười trả lời bố mình cũng đến. Sau khi xã giao mấy câu, anh ta đưa mắt nhìn về phía Lâm Vũ Hân và Tần Hạo ở bên cạnh.
Làm sao mà Lâm Phong Dụ không nhận ra ý đồ của bọn họ được. Có điều bằng kinh nghiệm chinh chiến của mình, ông vẫn có lòng tin vững chắc với Tần Hạo. Vì thế ông cười bảo: "Thanh niên các cháu phải tiếp xúc với nhau nhiều hơn một chút. Chú đi chào hỏi bố cháu đây!"
Lâm Phong Dụ vừa đi, Tôn Dật liền để lộ bộ mặt thật, cảm giác tự cho mình hơn người tỏa ra rõ rệt. Tôn Dật hơi hất cằm, cười nói với Lâm Vũ Hân: "Vũ Hân, sao không giới thiệu người bên cạnh cô thế?"
Lâm Vũ Hân cũng không phải người dễ chọc, cô thầm biết người kia nhất định chẳng có ý định tốt đẹp gì khi tỏ vẻ thân quen mà xáp lại.
Mặt dù cô cũng không vừa lòng với Tần Hạo, thế nhưng giờ đây anh là người một nhà. Nếu mất mặt cũng là nhà họ Lâm của cô mất mặt.
Lâm Vũ Hân mỉm cười, khiến người khác không nhận thấy suy nghĩ trong lòng cô: "Anh ấy là Tần Hạo, là một người bạn cùa tôi!"
"Ồ? Bạn sao? Theo tôi thấy không chỉ thế đâu!" Tôn Dật còn chưa nói gì, kẻ để đầu đinh đứng bên cạnh đã nói xen vào. Có điều giọng điệu người này kì quái, khiến người nghe cảm thấy không thoải mái.
Khóe miệng Tôn Dật hơi nhếch lên, rất hài lòng với biểu hiện của bè bạn bên cạnh. Có những lúc muốn công kích người khác cũng cần có kẻ xướng người họa, kẻ đấm người xoa để dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể nhẹ nhàng thoát thân. Hơn nữa, bây giờ anh ta diễn vai người xoa, tất nhiên càng an toàn rồi.
Tần Hạo không có hứng thú gì với mấy kẻ này, bèn khẽ gật đầu một cái rồi định rời đi.
Nhưng nào ngờ người ta đang nhằm vào anh, anh không nói tiếng nào đã bỏ đi thì khác gì vở kịch thiếu mất diễn viên chính, vậy thì làm sao diễn tiếp được nữa?
Quả nhiên, kẻ để đầu đinh nghiêng người sang chặn đường Tần Hạo, hắn ta cay cú nói: "Tần Hạo phải không? Nghe giọng cậu hẳn là đến từ xó xỉnh nào đó của miền Bắc nhỉ? Sao vậy hả? Tụi tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu bỏ đi như vậy có vẻ không ổn lắm đâu!"
"Có gì mà không ổn?" Tần Hạo nhìn hắn ta, bất ngờ hỏi lại.
Kẻ đầu đinh nói bằng giọng điệu khiêu khích: "Trông cậu không tình nguyện lắm nhỉ? Sao vậy? Không nể mặt à?"
Tần Hạo cau mày hỏi: "Nể mặt anh á?"
"Cậu là cái thá gì cơ chứ? Biết người đang đứng đấy là ai không? Cậu không nghe thấy những lời Lâm Phong Dụ vừa nói sao? Đây là đại ca Tôn Dật của bọn tôi! Về lý, cậu phải gọi một tiếng anh Dật đấy. Hiện tại anh Dật đang nói chuyện với cậu mà cậu định bỏ đi thế à!" Kẻ đầu đinh không hề nể mặt, gay gắt lên án.
Những lời này thật khiến người nghe buồn cười, dựa vào cái gì mà lời hắn ta nói lại thành đạo lý thế? Cứ nói đây là anh Dật thì người khác phải gọi một tiếng anh Dật giống thế chắc?
Quan trọng hơn nữa là hắn ta gọi thẳng tên của Lâm Phong Dụ, mà bấy giờ, Lâm Vũ Hân vẫn đang đứng ngay bên cạnh.
"Đúng là thứ vô học, dám gọi thẳng tên bậc cha chú. Anh Dật mà anh nói còn gọi bố tôi là chú Lâm, anh là cái quái gì?" Lâm Vũ Hân lập tức lạnh lùng liếc sang. Lâm Vũ Hân vốn tính lạnh nhạt, vậy mà giờ cũng nổi giận. Ánh mắt cô lạnh như băng, khiến kẻ đầu đinh kia cũng hơi hoảng hốt mà rụt cổ lại.
Lúc này Tôn Dật bắt đầu diễn vai người xoa: "Hiểu lầm thôi. Mọi người đều là bạn bè cả, bớt tranh cãi một chút nào. Hạo Tử, cậu nói năng lung tung gì vậy hả, tránh ra cho anh!"
Gã đầu đinh được gọi là Hạo Tử kia hừ một tiếng rồi lùi về.
Tất cả đều được sắp đặt ổn thỏa, chỉ tiếc là kĩ năng diễn trò của Hạo Tử hơi bị kém, khiến người ta chẳng hiểu chuyện ra làm sao.
Tôn Dật chìa tay về phía Tần Hạo, mỉm cười nói: "Lần đầu gặp mặt. Mọi người làm quen với nhau nhiều hơn nhé, sau này đều là bạn bè cả!"
Nghe thấy tiếng khắc khẩu, không ít người chú ý tới phía bên này.
Rất nhiều người đều biết nhóm của Tôn Dật, nhưng lại không rõ về Lâm Vũ Hân và Tần Hạo lắm. Lâm Vũ Hân là vì ít tham dự các hoạt động xã giao thế này, cô cảm thấy mấy chuyện này rất vô nghĩa. Mà Tần Hạo lại càng thấy ấu trĩ.
Tất cả mọi người đều muốn xem, giữa những thanh niên này sẽ có chuyện hay ho gì.
Bàn tay đang vươn ra của Tôn Dật không nhận được bất kì sự hồi đáp nào. Tần Hạo đút hai tay vào túi quần, nhìn anh ta rồi lạnh nhạt nói: "Tôi không cần phải kết bạn với loại người như anh. Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây!"
Bấy giờ, hầu hết mọi người đều đã nhìn sang. Tôn Dật cũng có thể coi là người trẻ tuổi nổi danh trong giới. Bàn tay anh ta vươn ra cứ chững lại giữa không trung như vậy. Anh ta giận đến đỏ cả mặt.
Bình thường Lâm Vũ Hân không thích kiểu phách lối này của Tần Hạo, nhưng hiện tại cô cảm thấy cực kì hả giận. Ai bảo tên kia dám gọi thẳng tên bố ngay trước mặt cô.
Lâm Vũ Hân đang định đi tìm bố mình thì chợt nghe được một tiếng quát chói tai.
Tôn Dật nổi giận nói: "Mày đứng lại đó cho tao!"
Mọi người cùng nhìn qua phía ấy.
Tần Hạo yên lặng quay lại, lạnh nhạt nhìn anh ta mà không nói tiếng nào.
"Mày tên Tần Hạo đúng không! Mấy lời của mày tao đã nhớ kĩ. Tao là Tôn Dật, sau này ra ngoài thì mở to con mắt của mày mà nhìn cho tao!" Tôn Dật thấy ánh mắt hóng hớt của những người xung quanh thì không chịu nổi nữa, quẳng lại những lời này rồi bỏ đi.
Tần Hạo thản nhiên quay đi, lấy một ly rượu trong tay người phục vụ, đi đến một bên nhâm nhi thưởng thức. Vẻ mặt anh bình thản như thường. Không phải anh cố ý tỏ vẻ hay gì, mà thực sự anh không có hứng nổi với những trường hợp vặt vãnh thế này.
Nếu chẳng phải ở đây còn có người quen, e rằng anh đã bỏ đi tìm chỗ ngồi hút thuốc rồi.
Tôn Dật đi rồi, đám bạn bè của anh ra cũng đi theo. Có điều lúc ra đến cửa, Trịnh Bách Xuyên quay lại lườm bọn họ, cười híp mắt hỏi: "Các cậu định làm gì?"
"Không... không muốn làm gì cả!" Tôn Dật đứng ở cửa lắp bắp, không dám đi, mà càng không có mặt mũi ở lại, cứ đứng đực ra như vậy.
"Lăn về nhà đi!" Trịnh Bách Xuyên mặc kệ bọn họ ở đó hồi lâu. Sau khi nói chuyện với khách khứa xong mới quay lại trừng mắt nhìn bọn họ.
Cái trừng mắt này khiến đám Tôn Dật sợ run người, người nào người nấy như cái xác chết trôi được vớt khỏi sông, cúi đầu đi lẫn vào đám đông, hận không có cái lỗ để chui vào.
Lần này Tôn Dật xem như là mất sạch mặt mũi. Một người đàn ông trung niên ở đó làm như không thấy được gì cả, nhưng trong lòng lại thầm tức giận, đợi trở về lại trừng phạt thằng con trai vô dụng kia.
Mà Tần Hạo cũng thu được sự chú ý của rất nhiều người.
Lúc đi đến cạnh bố, Lâm Vũ Hân nghe thấy Lâm Phong Dụ cười nói: "Thằng nhóc này cũng giống như gói mì ăn liền vậy, ngâm nước lạnh không được, phải ngâm nước nóng mới nuốt trôi."
- -------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.