Chương trước
Chương sau
Lâm Phong Dụ lại thở dài: “Sau đó, người vợ của người đàn ông kia chết vì tai nạn. Người gây họa là một doanh nhân giàu có. Ông ấy bị giở thủ đoạn. Tôi nghe thấy vậy thì vội vàng giúp đỡ. Ông ấy cảm ơn nên đã nói với tôi rằng nếu muốn thoát kiếp thì phải gặp được quý nhân!”
Tần Hạo cười nói: “Quý nhân mà ông nói tới, có phải ông tưởng là tôi không? Nhỡ đâu ngày hôm đó tôi không xuất hiện thì ông nói xem có khi nào lại đổi thành thằng nhãi Trịnh Tiểu Long không?”
Lâm Phong Dụ trừng mắt, lạnh giọng nói: “Hôm đó ông ấy chỉ nói với tôi đúng câu đó. Một năm sau, nhà ông ấy bỗng xảy ra hỏa hoạn một cách khó hiểu, cả ông lẫn cháu bảy miệng ăn đều không có một ai sống sót! Mới có một năm à!”
Câu nói đó khiến Tần Hạo sởn gai ốc.
Trên đời này lại có kiểu số mạng như vậy sao?
Anh bỗng trở nên thấu hiểu tâm trạng của Lâm Phong Dụ. Có những chuyện bạn tưởng là trùng hợp nhưng khi có quá nhiều sự trùng hợp xảy ra với mình thì chỉ có thể dùng từ số mạng để giải thích hoặc an ủi chính mình mà thôi.
Nghĩ tới đây Tần Hạo bỗng thấy xúc động.
Hình như Lâm Phong Dụ không muốn thảo luận vấn đề này: “Tôi đã coi cậu như người nhà, nên có những việc không cần phải giấu diếm nữa!”
Ông ấy lấy ra một tấm thiệp mời, đặt trước mặt Tần Hạo và giải thích: “Cái chết của Trịnh Tiểu Long không phải là chuyện nhỏ!”
Tần Hạo nhìn tấm thiệp. Đó là thiệp mời sinh nhật. Ký tên là một người tên Trịnh Bách Xuyên. Sinh nhật là của con gái người này. Sinh nhật mười tám tuổi.
Lúc này, Lâm Vũ Hân đột ngột đi xuống, chau mày nói: “Bố nói xong chưa? Bố, con muốn ra ngoài đi dạo, bố đi cùng con được không?”
Lâm Phong Dụ do dự rồi nói: “Tối nay bố phải đi tham gia một bữa tiệc. Tần Hạo sẽ đi cùng bố, con ở nhà, ngoan nào!”
“Tiệc gì cơ, con cũng muốn đi!”, Lâm Vũ Hân không quá hứng thú khi nghe nói đó là một buổi tiệc. Nhưng bố lại muốn đi cùng cha nội Tần Hạo chứ không dẫn mình theo thì cô bỗng cảm thấy hơi khó chịu. Cứ như Tần Hạo đã cướp mất tình yêu của bố vốn thuộc về cô vậy.
Lâm Phong Dụ đang định từ chối thì Tần Hạo cười: “Vậy em còn chần chừ gì nữa, mau thay đồ đi!”
Nhìn con gái mừng rỡ đi lên lầu, Lâm Phong Dụ cười khổ: “Cậu không biết đây là một bữa tiệc Hồng Môn sao!”
“Sợ gì chứ?”, Tần Hạo nhướn mày, chẳng quan tâm: “Trịnh Bách Xuyên là ai? Lợi hại lắm à?”
“Có lẽ cậu đã nghe nói về nhà họ Trịnh. Đối với ông ta thì Lâm Phong Dụ tôi chỉ là một con mèo hen mà thôi!”
Lâm Phong Dụ có nỗi khổ riêng, đành lắc đầu thở dài, cảm giác mọi chuyện đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Trong lúc đợi Lâm Vũ Hân thay đồ trang điểm thi ông đã nói sơ qua về sự việc cho Tần Hạo nghe.
Trịnh Bách Xuyên của nhà họ Trịnh là một nhân vật trên thông thiên văn dưới tường địa lý mà ít người biết ở Trung Hải. Ông ta ăn cả trong sáng và ngoài tối. Theo như Lâm Phong Dụ nói thì ngay cả ông cũng chỉ là một mèo hen khi so sánh với ông ta.
Cái chết của Trịnh Tiểu Long lần này, không chỉ có Trịnh Nhất Hùng mà đến ngay cả người của Cục công an cũng đổ dồn sự hoài nghi lên Tần Hạo. Nhất là Lăng Ngạo Tuyết, người có phần hiểu biết về tư liệu liên quan tới anh. Nếu không phải lần trước vì một cú điện thoại khiến cô hành động sơ suất thì cô đã bắt người từ lâu rồi.
Vấn đề nằm ở Trịnh Tiểu Long. Nếu hắn ta không chết thì dù người bên dưới có nói gì Trịnh Bách Xuyên cũng không buồn quan tâm tới chút chuyện vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi này. Nhưng Trịnh Bách Xuyên đã giữ vị trí này ở đây bao năm như vậy thì ông ta cũng có nguyên tắc của riêng mình.
Quan trọng nhất là câu nói: ‘không được có người chết!’
Bây giờ Trịnh Tiểu Long đã chết. Trịnh Nhất Hùng chĩa thẳng đầu giáo về phía Lâm Phong Dụ, đi tố cáo thẳng với Trịnh Bách Xuyên.
Vậy nên mới có tấm thiệp mời này!
Đây là một tấm thiệp rất đặc biệt. Bởi vì bên trong tấm thiệp ghi tên người được mời là Tần Hạo!
Một tài xế tép riu như anh, làm gì có tư cách tham gia tiệc tùng của những nhân vật lớn. Rõ ràng là đối phương đang dùng cách này để nói cho Lâm Phong Dụ biết rằng hôm nay nhất định phải dẫn Tần Hạo đi theo.
Tần Hạo cũng đi thay đồ. Khi anh bước ra thì Lâm Vũ Hân đã đứng ở cửa với vẻ mất hết kiên nhẫn.
Lúc này Lâm Vũ Hân mặc bộ trang phục dạ hội màu xanh lam khiến cô gái ngày thường vốn đã xinh đẹp rung động lòng người thì nay chẳng khác gì một nàng tiên cá đắm mình trong làn nước. Cô khoác tay Lâm Phong Dụ, đứng ở đó, lạnh lùng nhìn anh.
Tần Hạo thẫn thờ, một hồi lâu mà cũng không thấy phản ứng gì.
Lâm Phong Dụ ho khan vài tiếng. Ông ấy họ thật khiến Tần Hạo thấy xấu hổ.
“Chậm như rùa, còn thích trưng diện hơn cả con gái nữa, nhìn có ra dáng đàn ông không?”, Lâm Vũ Hân thích làm khó Tần Hạo trước mặt bố nên bắt đầu chế giễu anh.
Tần Hạo nói đểu: “Lẽ nào em không thấy anh rất đẹp trai sao?”
“Hừ! Chẳng ra làm sao!”
Lâm Vũ Han quay ngoắt đi, nói thẳng thừng chẳng chút khách khí. Cha nội ăn mặc thế này trông khá xán lạn đấy chứ!
Trước khi lên xe, Tần Hạo buột miệng hỏi: “Phải rồi, Trịnh Tiểu Long chết như thế nào?”
Lâm Phong Dụ thản nhiên nói: “Hắn ta bị vặn gãy toàn bộ xương cốt cho đến chết!”
Tần Hạo sờ mũi, cảm thấy mình đã nghĩ hơi nhiều nhưng bỗng nhiên anh chợt nghĩ ra điều gì đó.
“Sao thế?”, Lâm Phong Dụ hỏi.
Tần Hạo ngượng ngùng trả lời: “Thay đồ mà quên mất điện thoại, đợi tôi một lát, nhanh thôi!”
Anh phóng vù lên lầu, lấy điện thoại trong túi ra gọi một cuộc. Sau khi điện thoại kết nối, anh bèn chửi rủa: “Mẹ kiếp, gan em hơi bị to đấy! Dám nhúng tay vào chuyện của anh à!”
Một giọng nói run run từ đầu dây bên kia vọng tới: “Anh, em sai rồi. Em xả giận giúp anh mà! Cha nội đó yếu rớt mồng tơi. Đối với cái thứ rác rưởi đó thì làm sao có thể bắt anh phải ra tay chứ! Giao cho em đi ạ. Em là cái bóng của anh mà, Huyết Ảnh, sẽ chuyên xử lý đám rác rưởi cho anh!”
Quả nhiên không sai, nghe Lâm Phong Dụ nói về trạng thái chết của Trịnh Tiểu Long, Tần Hạo vô thức nghĩ tới thủ pháp ra tay giết người đặc trưng của Huyết Ảnh.
“Vậy sao? Em đã thích dọn rác như vậy thì bây giờ đi quét hết cho anh, quét tới trời sáng thì thôi!”, Tần Hạo lạnh lùng nói.
“Đừng như vậy! Anh! Bắt một cô gái xinh đẹp như em đi quét đường thì sau này em còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa!”, đối diện với Tần Hạo, khí chất sát thủ của Huyết Ảnh không còn lấy một kí lô gram nào, cô giống như một cô nhóc làm sai đang xin tha thứ.
“Bây giờ em đang ở đâu?”, Tần Hạo tức giận nói.
Huyết Ảnh nghe thấy vậy thì hào hứng: “Anh, em đang ở buổi tiệc này. Hôm nay ở đây có nhiều người đẹp lắm. Đương nhiên em là người đẹp nhất, anh tới đi!”
Tần Hạo chột dạ khi nghe nói về buổi tiệc. Anh thầm nghĩ chẳng lẽ là buổi tiệc của con gái Trịnh Bách Xuyên sao?
“Con nhóc này, anh sẽ xử lý sau!”, Tần Hạo tắt điện thoại, vội vàng đi xuống lầu.
Lâm Vũ Hân đã không thể chờ đợi thêm được nữa. Thấy anh xuống lầu, cô không nói không rằng, quay đầu đi không thèm nhìn anh.
Tần Hạo lái xe, Lâm Phong Dụ và Lâm Vũ Hân ngồi phía sau. Họ cùng đi về phía bữa tiệc Hồng Môn chưa biết.
Địa điểm Trịnh Bách Xuyên tổ chức buổi tiệc Hồng Môn này nằm ở một biệt phủ tư nhân ở ngoại ô Trung Hải. Không ít khách quý được mời tới. Ai ai cũng là những ông to bà lớn có tiếng. Còn có không ít người trong giới làm ăn như Lâm Phong Dụ hoặc các ngôi sao.
Một người hùng mạnh như Lâm Phong Dụ mà đặt trong bữa tiệc này thì cũng chỉ là một nhân vật lu mờ.
Chẳng trách Lâm Phong Dụ khá căng thẳng so với bình thường.
Trên đường đi Lâm Phong Dụ và Lâm Vũ Hân thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía trước. Không biết có phải là do ảo giác không mà ông ấy cảm thấy Tần Hạo còn bình tĩnh hơn ông. Không biết là do cha nội này không rành về buổi tiệc hay là thế nào đây?
- -------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.