Thế là Tần Hạo đành phải giả bộ là mình đang bận rộn không đi tới được.
Và thế là Lâm Vũ Nghi cũng không đi!
Diệp Thiên Phong thản nhiên nhìn Tần Hạo. Cậu ta không nói gì mà quay người bỏ đi.
Khi tới tỏ ra ngầu lòi, khi đi cũng y như vậy, đúng là diễn sâu.
Những người có mặt thấy không ai chịu đứng ra thì cũng bỏ cuộc. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ là chuyện khiêu chiến giữa hai con người. Thua thì thôi, dù sao cậu ta cũng bị đánh ngất ra đất. Người bị thương có phải là mình đâu mà phải chuyện bé xé ra to.
Nhưng tệ nhất là cái miệng đê tiện của ai đó, đúng lúc này thì lên tiếng tạm biệt.
“Ngại quá các vị, hôm nay vẫn còn chút việc, không thể nào cọ xát với các vị rồi. Thật lòng tiếc nuối. Lần sau, lần sau nhất định sẽ phục vụ nhé!”
Đám người của trường đại học Trung Hải vốn đã vỡ nát trái tim thì giờ nghe thấy giọng nói này cứ như là kiểu ‘hôm nay không đập thì ắt có ngày khác tới đập tụi bay!’
Trong nháy mắt, cả đám đông lại lao lên.
Lâm Vũ Nghi trợn mắt nhìn Tần Hạo rồi vội vàng giải thích: “Tôi thay bạn tôi xin lỗi mọi người. Chuyện hôm nay bỏ qua thôi, có được không?”
Đúng là thể diện của Lâm Vũ Nghi có khác. Không ít người đã quyết định bỏ qua.
“Chúng tôi nể tình Lâm Vũ Nghi chứ đừng tưởng chúng tôi sợ anh! Anh nên biết đây là địa bàn của ai”.
Tần Hạo nhún vai bất lực. Cái đám cha nội này tưởng rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893868/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.