“Anh không thấy mình đang đòi hỏi quá nhiều à, anh coi đây là đâu hả?”, Lăng Ngạo Tuyết tức giận vỗ bàn đứng dậy, không biết vì sao cô vừa thấy tên này đã không vừa mắt.
Nghe nói, tên này là tài xế bên ngoài của cô chủ nhà họ Lâm, từ khi nào mà một tên tài xế cũng kiêu ngạo như vậy?
“Ở đây là đâu thế? Tôi còn tưởng đây là trong tù cơ đấy!”, Tần Hạo không hề quan tâm, dứt khoát vắt chân lên, vênh mặt nhìn lên trời.
Lăng Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng, chỉ nhìn chằm chằm cha nội này một lúc lâu.
Cuối cùng cô cũng phải chịu thua, dù sao chuyện ngày hôm nay nếu chưa điều tra ra được, thì cũng không thể kết tội tên đàn ông trước mặt này được. Lăng Ngạo Tuyết đi ra ngoài lấy một bao thuốc, rút một điếu thuốc ra rồi đút vào mồm Tần Hạo, sau đó trở lại chỗ ngồi.
“Này, không cho bật lửa à? Hay là cô châm cho tôi?”, Tần Hạo nhướng mày, rồi cười tủm tỉm nói.
Vẻ mặt Lăng Ngạo Tuyết trầm xuống, tay nắm thành đấm đứng dậy.
Tên đàn ông này đúng là cần phải dạy cho một bài học!
Trong phòng thẩm vấn có camera chuyên dụng, Lăng Ngạo Tuyết tiện tay tắt đi, sau đó đứng dậy cầm bật lửa, từng bước đi đến với nụ cười nham hiểm.
Một luồng sát khí bức người ập đến.
“Này, cô định làm gì? Cô còn đến đây thì tôi sẽ kêu lên đó!”, Tần Hạo rụt cổ, tỏ vẻ rất sợ hãi nói: “Tôi kêu rách cổ họng, thì bên ngoài chắc chắn sẽ có người đến cứu tôi!”
“Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893865/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.