"Xin lỗi sao?"
Tần Hạo hai tay ôm đầu, lười biếng đáp: "Có gì mà phải xin lỗi chứ? Con người chị thật kì lạ, lúc nãy giẫm lên chân tôi, rõ ràng là cố ý. Tôi còn chưa bắt chị xin lỗi thì thôi, mắc mớ gì mà chị lại đi tố cáo ngược lại tôi? Đúng là vô lý mà!"
Không biết tại sao, Tần Hạo rất thích ngắm nhìn dáng vẻ giận tím người nhưng không thể làm gì của Lục Tiểu Nha!
Lục Tiểu Nha tức đến nỗi mắt trợn lên toàn lòng trắng, cô chợt nhận ra mình không nên phí lời với Tần Hạo mà chui đầu vào cái rọ anh giăng sẵn. Cứ tiếp tục như vậy thì chỉ càng tức thêm.
Thà rằng lơ đẹp anh đi còn hơn tiếp tục chuốc bực vào người, như vậy xem ra thoải mái hơn rất nhiều.
Nghĩ đã thông, Lục Tiểu Nha hít sâu một hơi, sau đó quay lưng bước đi, tránh xa Tần Hạo.
Hai người cứ một trước một sau, đi tới một nhà ăn ở gần đó ăn cơm. Đương nhiên, lúc thanh toán, Lục Tiểu Nha lại bị chọc tức.
Tần Hạo cười cười, khóe miệng khẽ nhếch lên. Anh lầy lội nói: "Chị nhìn gì tôi, tôi có mang tiền đâu!"
Nói rồi, anh cầm luôn hợp cơm của mình chuồn mất, để lại Lục Tiểu Nha đứng thần người ra ở phía sau!
"Đáng ghét! Mộng Kiều tại sao có thể thích nổi một kẻ như vậy chứ?"
Trong mắt Lục Tiểu Nha, Tần Hạo là tên đàn ông tồi tệ đến cùng cực. Trước đây ấn tượng của cô về anh còn không đến nỗi, giờ nghĩ lại cô nghĩ có lẽ lúc đó mình mù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893860/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.