Trong giờ làm việc, Tần Hạo buồn chán đi loanh quanh. Bước chân anh bất giác dừng lại ở tầng hai mươi hai của bộ phận kinh doanh.
Vốn dĩ anh vẫn cảm thấy có phần khó xử khi đến nơi này. Dù sao thì trước đây anh cũng là nhân viên của bộ phận kinh doanh, có thể thoải mái tự do ở đây, nhưng bây giờ đã khác.
Người ta kháo nhau rằng, Tần Hạo không còn ở phòng kinh doanh nữa mà chuyển sang làm bảo vệ rồi.
Những người không rõ sự tình chắc chắn sẽ cười ngả nghiêng khi biết tin tức ấy.
Bảo vệ, dẫu được miêu tả bằng bao nhiêu mỹ từ, dẫu lương bổng có cao đến chừng nào, thì vẫn là một chức vị bị nhiều người xem thường.
Đến bản thân Tần Hạo còn thấy ngại.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là trước đây anh từng bị bảo vệ làm khó dễ. Khi ấy anh còn mắng mỏ đám bảo vệ ấy, nào ngờ bây giờ Tần Hạo lại trở thành bảo vệ. Thế có khác gì anh tự mắng chửi chính mình?
Chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người khác!
Nhưng đến cũng đã đến rồi. Anh chỉ đành chai mặt đi dạo loanh quanh ở đây thôi, sau đó thì lên lầu tìm Lâm Vũ Hân tán hươu tán vượn.
Vừa ra khỏi thang máy, anh đã bất ngờ chạm mặt người quen.
Từ Mộng Kiều.
“Chào!”
Nét mặt có phần gượng gạo, nhưng Từ Mộng Kiều vẫn chủ động chào hỏi anh.
Tần Hạo khẽ gật đầu với cô. Gương mặt anh vẫn bình thản, không có chút dao động nào.
Anh dợm bước rời đi, dẫu sao thì cũng chẳng có gì để nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893847/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.