*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tiểu thuyết kiếm hiệp ư? Ha ha, cô em à, Lâm
đại thiểu thư, Tổng giám đốc xinh đẹp ơi, cô còn trẻ
và ngây thơ lắm!", Tần Hạo hơi nhếch môi, nỡ nụ cười
không quá rõ, ần chứa sự gian tà. Anh khẽ nói: "Thực
tế thường phóng đại và khó tin hơn trong tiểu thuyết
kiếm hiệp nhiều."
Tần Hạo nói rồi nờ nụ cười ôn hòa, chăm chú nhìn
vào mắt Lâm Vũ Hân. Anh có thể thấy cô sẽ không tin
chuyện này.
Quả nhiên, Lâm Vũ Hân khinh thường nói: "Anh cứ
huyện thuyên đi!"
"Huyên thuyên? Ha ha", Tần Hạo chẳng tò thái độ
gì, cũng không giải thích thêm.
Sau khi ra khỏi phòng, Tần Hạo không muốn gặp
phải chuyện bất ngờ nào nữa. Anh nói luôn: "Đi thôi,
chúng ta về nhà!"
"ỪI"
Lâm Vũ Hân lập tức xúc động sâu sắc. Cho dù
người đàn ông này tô ra thần bí đến mức nào, ngang
ngược ở bên ngoài tới đâu, cuối cùng anh vẫn sẽ về
nhà với cô.
Do đó Lâm Vũ Hân cảm thấy, cho dù thế nào, kiểu
gì người thắng cuối cùng cũng là cô. Như vậy thì làm
gì cũng đáng giá.
Tiếng ừ khẽ này dịu dàng chưa từng có, tựa như
vợ theo chồng về nhà.
Nghe thấy thế, Tần Hạo lập tức mìm cười.
Anh cũng thầm lau mồ hôi. Nếu Lâm Vũ Hân hỏi
tiếp, anh thật sự không biết nên giải thích thế nào.
Lúc này hai người không còn tâm trạng đề quan
tâm đến tiệc với cả không tiệc nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893806/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.