*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thanh Trúc thấy Tần Hạo cười giống như
không có chuyện gì thì cũng cảm thấy yên tâm. Cô ta
tò vẻ đau khổ, dầu môi trông hết sức ấm ức rồi giơ cổ
tay lên cho Tần Hạo xem.
“Anh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, làm
người ta đau chết đi được!" Diệp Thanh Trúc hờn dỗi,
so với Lâm Vũ Hân thì thật khiến người ta liên tưởng
đến thể loại chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Long Tứ đứng bên cạnh trợn mắt, tức giận nói:
“Chị có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”
Hình như Diệp Thanh Trúc khá sợ Long Tử nên cô
ta nhìn cậu và không dám nói gì nữa.
Tần Hạo cười nói: “Thật ngại quá, tôi tường cô và
Long Tứ có gi đó với nhau chứ!”
“Làm gì có, người ta là con gái liễu yếu đào tơ,
cậu Tứ đâu có thích!” Diệp Thanh Trúc thủ thỉ cứ như
oan ức lắm.
Long Tứ hết chịu nổi bèn tức giận nói: “Được rồi
được rồi, đừng làm phiền đại ca với chị dâu nữa, chị
tránh ra đi!"
Vừa nói Long Tử vừa đưa tay ra định kéo Diệp
Thanh Trúc rời đi.
Nhưng không biết tại sao Lâm Vũ Hân lại cảm
thấy hứng thú với người đẹp này nên cô lên tiếng:
“Tôi nên xưng hô với chị thế nào đây?”
“Hi, tôi họ Diệp!” Diệp Thanh Trúc thấy Lâm Vũ
Hân nói vậy thì lập tức tỏ ra kinh ngạc. Cô ta quay lại
nắm tay Lâm Vũ Hân, nhiệt tình nói: “Cô Lâm, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893796/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.