Từ Mộng Kiều do dự rất lâu. Cuối cùng, cô ta quyết định, nếu Tần Hạo dám có thêm lời nói và hành động quá đáng thì sẽ gắng sức đẩy anh ra.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Tần Hạo lại như nghe thấy tiếng lòng của cô ta. Anh cứ ôm chặt lấy cô ta chứ không làm gì cả. Chỉ có điều tay anh chậm rãi di chuyển từ bụng lên ngực Từ Mộng Kiều rồi nhẹ nhàng đặt ở đó, cũng không dùng sức.
Động tác vừa như tấn công vừa như từ bỏ này khiến lòng Từ Mộng Kiều dậy sóng. Người cô ta cứng đờ, đẩy anh ra cũng không được mà không làm thế cũng không xong.
Từ bé đến giờ, Từ Mộng Kiều chưa từng để ai chạm vào nơi đó. Bây giờ nó lại được một người đàn ông nâng như nâng trứng, cảm giác này đúng là khó nói nên lời!
Một lát sau, tiếng thở đều đều của người đàn ông truyền vào tai cô ta, phần lưng có thể cảm nhận được nhịp tim của anh và lồng ngực đang phập phồng.
Từ Mộng Kiều bỗng cảm thấy an toàn chưa từng có. Dường như khi nằm trong lòng anh, cô ta không cần phải lo nghĩ đến chuyện gì khác. Cho dù gặp phải vấn đề nào, cho dù trời sập xuống thì cũng có người đàn ông sau lưng gánh cho.
Chẳng phải cảm giác an toàn này chính là thứ cô ta luôn khao khát sao?
Từ Mộng Kiều cười nhẹ, thầm nói với mình: "Cho cậu ta một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội thôi!"
Vào giờ phút này, cách đó không xa, có ba bóng người đang ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893775/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.