Chương trước
Chương sau
"Già á? Già ở đâu, sao tôi không thấy già nhỉ?"
Khóe miệng Tần Hạo khẽ nhếch lên làm lộ ra ý cười vừa mơ hồ vừa nham hiểm. Tần Hạo nhẹ nhàng nói: "Đến chị Từ mà còn cảm thấy mình đã già thì e rằng Hoa Hạ chúng ta đang bước vào thời kì dân số già rồi!"
Từ Mộng Kiều dịu dàng cười đáp: "Cái miệng này quả biết nói lời ngon ngọt, cậu không chê chị già sao?"
Gương mặt Tần Hạo thoáng hiện nét cười, một nụ cười trong sáng hiếm có của anh. Tần Hạo trưng ra gương mặt vô cùng chân thành đáp: "Đương nhiên rồi, bây giờ tôi cảm thấy gọi chị là "chị" thật không phù hợp. Sau này tôi gọi chị là "em Kiều" nhé, em Kiều sao có thể nghĩ mình già chứ? Nếu như em mà là già thì không phải tôi còn già hơn sao?"
"Thôi ngay nhé! Không có trên có dưới gì cả, gọi chị đi!"
Từ Mộng Kiều nghe vậy có chút ngại ngùng. Những trò đùa như thế này rất dễ dẫn tới những việc nhạy cảm khác. Nhỡ đâu đối phương phật lòng thì sẽ rất xấu hổ.
Đừng chỉ nhìn vẻ ngoài trưởng thành của Từ Mộng Kiều, thực ra đối với chuyện nam nữ cô là một người khá bảo thủ. Nếu không, lúc ở trước mặt ông chủ Hạ cô đã không ngây ngô trước những ám hiệu hết sức rõ ràng như vậy.
Nếu như Từ Mộng Kiều là người dễ dãi thì bây giờ cô không thể nào chỉ là một nhân viên bán hàng quèn được!
"Chị!"
Tần Hạo ra vẻ ngoan ngoãn, mặt hết sức nghiêm túc. Người khác nhìn vào còn tưởng đây là một chàng trai đơn thuần, không thể liên tưởng tới con người lúc trước của anh.
Từ Mộng Kiều đúng là được mở rộng tầm mắt, cô ném một hạt dẻ vào đầu Tần Hạo, phẫn nộ nói: "Bớt bớt cái nét diễn đi nha, bớt tỏ ra mình là động vật vô hại trước mặt chị nha, chị còn không biết cậu sao? Miệng nam mô bụng một bồ dao găm!"
Tần Hạo nhanh chóng thò tay ra, nắm chặt lấy tay Từ Mộng Kiều đặt lên trái tim mình.
Từ Mộng Kiều hoảng hốt, vội vã muốn rút tay mình ra nhưng không được. Cô trợn tròn mắt, cứ để yên cho Tần Hạo nắm tay mình như vậy.
Người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này thì nghĩ đây là chuyện thường ở huyện. Ở khu du lịch này các đôi tình nhân còn nhiều hơn lá rơi trên đường. Đừng nói là cầm tay, hôn môi, ôm ấp, sờ này mó nọ hay thậm chí nhân lúc trời tối để "làm vài hiệp" thì ở đâu mà chẳng có.
Ba cái trò nắm tay này ai mà rảnh nhòm ngó cơ chứ!
Nhưng có một người đặc biệt quan tâm đến vấn đề này.
Nhờ con mắt tinh như cú vọ của mình, "bóng chúa" Từ Đào nhanh chóng phát hiện ra cảnh tượng này, anh ta ngạc nhiên đến nỗi đứng bật dậy.
"Này, hai người..."
Từ Đào còn chưa kịp nói hết câu thì Tần Hạo và Từ Mộng Kiều đã nhanh chóng bỏ tay nhau ra. Ai đi đường nấy, làm như chưa từng có gì xảy ra.
Tần Hạo khẽ nhếch miệng làm gương mặt anh thoáng hiện ra nét cười cùng với sự "tà ác" vốn có của mình. Anh hỏi: "Sao thế? Anh gọi gì chúng tôi?"
Từ Đào chăm chăm nhìn Tần Hạo rồi lại nhìn sang Từ Mộng Kiều, bỗng chốc nhớ ra thân phận của mình không hợp để lên tiếng nên đành ngoan ngoãn làm một cái "bóng đèn" biết điều.
Có điều, người "chị em tốt" này cũng rất có ý thức của một người "chị em tốt" đích thực.
Sau khi nghỉ ngơi khoảng hai mươi phút, ba người lại xuất phát, tiếp tục leo lên đỉnh núi.
"Tần Hạo, quê cậu ở đâu đấy? Sao nghe giọng giống người Ninh An thế?"
Thái độ của Từ Đào đối với Tần Hạo thay đổi chóng mặt, anh ta bắt đầu vòng vo tìm cách nghe ngóng gia thế, thân phận của anh. Đầu tiên là quê quán, cứ như đang điều tra hộ khẩu vậy.
Tần Hạo hơi chững lại, ánh mắt anh như có chút mơ màng. Trong giây phút đó chợt nghĩ tới rất nhiều chuyện đã qua. Thành phố Ninh An này dường như đã xảy ra quá nhiều chuyện, không ngừng tua lại trong đầu anh như những cuốn phim.
Trước giờ, Tần Hạo đều không muốn nghĩ lại, nhưng thật không ngờ hôm nay lại bị Từ Đào gợi lại.
Ninh An quả thực là nơi Tần Hạo đã sống một thời gian dài nhưng không phải là quê hương anh.
Tần Hạo thấy hơi phiền, cau mày lại, nói với giọng lạnh tanh: "Anh sai rồi, tôi là người Trung Hải, biết nói giọng Ninh An cũng chẳng phải chuyện gì to tát! Tôi còn biết nói tiếng Thương Hải, lẽ nào tôi là người Thương Hải sao?"
Câu nói này lập tức khiến Từ Đào cứng họng, không thể nói thêm câu gì được nữa.
Từ Mộng Kiều dường như cảm thấy thái độ của Tần Hạo có gì đó không đúng lắm. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đưa tay ra, khẽ lay tay anh rồi nắm lấy tay anh. Dường như đây là một cách để cổ vũ và tiếp thêm dũng khí cho Tần Hạo.
Nét buồn thoáng qua trên gương mặt Tần Hạo lập tức bị giấu đi, anh lại nở nụ cười điềm nhiên như anh vẫn thế, vẫn dáng vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Dường như trên đời này chẳng có chuyện gì làm khó được anh, càng không có chuyện gì khiến anh gục ngã!
"Cậu không sao chứ?", Từ Mộng Kiều quan tâm hỏi han.
Gương mặt Tần Hạo giãn ra một chút, thoáng hiện ý cười nhìn có vẻ rất trong sáng. Anh thản nhiên đáp: "Không sao, tôi thì có chuyện gì được chứ. Anh ta mới là người có chuyện!"
Nói rồi, Tần Hạo quay lại chỉ vào Từ Đào đang ở đằng sau.
Từ Mộng Kiều nghe vậy liền tò mò quay đầu nhìn lại. Từ Mộng Kiều nhìn thấy một cảnh tượng khiến mình ngạc nhiên.
Từ Đào đang cãi nhau với một người đàn ông lạ mặt.
"Giẫm phải chân mày thì đã làm sao? Tao còn muốn đập cho mày một trận đấy! Cái đồ biến thái, xấu tính xấu nết. Chẳng may giẫm phải chân mày mà cứ như giẫm phải c*t vậy. Dám làm bẩn giày của tao sao?"
Tên lạ mặt kia trông rất côn đồ, cậu ta mặc áo ba lỗ đen làm lộ ra những hình xăm quỷ quái, hung tợn trải khắp từ tay đến lưng, chỗ nào cũng có. Trên cổ thì đeo một cái dây chuyền vàng to tướng, ít cũng phải bảy tám chục gam, có điều không biết vàng thật hay vàng giả mà thôi. Cậu ta để kiểu tóc kì quặc trông như quả dứa được cắt ở một tiệm cắt tóc rẻ tiền bên đường.
Đương nhiên, đây là một loại người không nên dây vào. Mà nếu dám dây vào cậu ta thì cũng phải là một đám người chứ không phải một kẻ đơn thương độc mã!
Tần Hạo thấy phiền muốn chết, cau mày lại, lạnh lùng hỏi: "Bạn chị trước giờ vẫn thích gây chuyện như vậy sao?"
"Haizz, tôi cũng đến phục cậu ta!"
Từ Mộng Kiều nói rồi, trên trán như xuất hiện một đám mây đen, hận một nỗi không thể quay lại lôi xềnh xệch Từ Đào đi khỏi đó.
Nhưng lúc này, nghe thấy tiếng mắng chửi nhục mạ của tên lạ mặt kia, cô lại không kìm được mà đứng về phía bạn mình. Không cần biết ra sao, mắng chửi người khác là không đúng.
Vừa nhìn thấy nét mặt Từ Mộng Kiều khá khó coi, trên mặt Tần Hạo lại thoáng hiện nét cười, hỏi: "Chúng ta có nên tới giúp anh ta không?"
Từ Mộng Kiều hơi do dự, đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi cười nói: "Không cần đâu, về khoản võ mồm thì tên lạ mặt kia còn phải tôn Từ Đào bằng sư phụ!"
Từ Mộng Kiều vừa dứt lời thì có biến!
Từ Đào bị mắng chửi tới nỗi nét mặt đông cứng lại. Mặc dù anh ta có chút đàn bà nhưng không tệ đến nỗi như lời đối phương đang mắng chửi. Hơn nữa, anh ta trước giờ ghét nhất là bị mắng là kẻ biến thái nên gần như sắp phát điên lên!
"Mày mới biến thái ấy, cả nhà mày biến thái. Mày ba tuổi đã xem trộm mẹ mày tắm, lúc mẹ mày đẻ ra mày mày còn không quên quay lại ngắm nghía một chút..."
Những lời mắng chửi đầy cay độc khiến tên lạ mặt kia giận muốn bốc khói, hồn vía như lên mây, muốn mở miệng ra mắng lại mà bị tiếng chửi chói tai của Từ Đào mồm năm miệng mười chặn họng.
Người đứng bên cạnh xem khá đông, ai nấy không nhịn được mà bật cười khiến tên lạ mặt kia nét mặt càng khó coi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.