“Vô lý, dựa vào vẻ đẹp trai và tài năng này mà cần phải đi cua gái sao? Tôi chỉ cần đứng một chỗ là các cô gái đã đổ xô tới sà vào lòng rồi ấy chứ!”
Tần Hạo cười rớt hết liêm sỉ.
“Xí!”
Hai chị em ném trả anh một cái nhìn khinh bỉ. Đương nhiên là bọn họ không tin.
Tần Hạo không nói thêm gì nữa. Bởi càng lắm lời thì có khi họ lại càng không tin. Nhất là Lâm Vũ Hân, cô chỉ cần hỏi thêm vài câu là biết ngay có chuyện gì xảy ra. Có cả đống người làm tai mắt cho cô.
Tần Hạo cảm thấy vẫn nên tránh xa cái cô Dương Mộng Lộ này thì hơn.
Hôm sau là một ngày đi làm sớm như bao ngày khác.
Tần Hạo lái xe đưa Lâm Vũ Hân tới công ty. Anh đang định chuồn tới bộ phận kinh doanh thì bị Lâm Vũ Hân giữ lại: “Tới phòng làm việc của tôi một chuyến đã!”
Tần Hạo chau mày: “Để làm gì?”
“Tôi bảo tới thì cứ tới, nhiều lời như vậy làm gì?”
Lâm Vũ Hân trợn mắt, sau đó bước vào thang máy. Tần Hạo bất đắc dĩ lững thững bước vào theo.
Tới phòng Tổng giám đốc, Lâm Vũ Hân đã có hàng tá việc phải xử lý vào buổi sáng. Cô chỉ vào ghế sô pha, vùi đầu vào đống tài liệu và nói: “Anh qua bên đó ngồi đợi một chút! Lát nữa có người bạn cũ của anh tới đấy!”
“Cái gì mà người bạn cũ? Cô đang nói linh tinh gì vậy?”
Tần Hạo kinh ngạc, anh không biết Lâm Vũ Hân định làm gì.
Lúc này Lâm Vũ Hân đã cắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893763/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.