"Người anh em, cậu có cách gì không? Nếu cậu giúp tôi làm được việc này thì cái này là của cậu!"
Ông chủ Hạ nói rồi âm thầm giơ một ngón tay lên.
"Một nghìn tệ sao?"
Tần Hạo vờ như không hiểu hỏi lại.
Nét mặt ông chủ Hạ đầy vẻ coi thường, ông ta tỏ vẻ hào phóng đáp: "Một nghìn tệ sao? Cậu coi thường ông chủ Hạ này quá rồi đấy! Mười nghìn tệ!"
"A, mười nghìn tệ sao? Trời ơi, bằng lương tôi đi làm ba tháng!", Tần Hạo reo lên với vẻ mừng rỡ, sau đó lập tức gật đầu nói: "Tôi nhận kèo này!"
Sau đó, Tần Hạo giả vờ trầm ngâm chốc lát, đột nhiên mắt anh sáng lên, cúi đầu xuống nói: "Thế này đi, ông chủ Hạ, tôi có cách!"
"Thực ra, cô gái này đẹp nhất công ty chúng tôi. Đừng nhìn bên ngoài cô ấy có vẻ lẳng lơ mà coi thường, thực ra cô ấy là vợ hiền dâu thảo, tình cảm vợ chồng cũng rất tốt. Chỉ có điều, chồng cô ấy không giỏi khoản đó lắm. Ông chủ Hạ hiểu ý tôi chứ?"
"Nhưng cô ấy phải chăm sóc gia đình chồng, hơn nữa nhà mẹ đẻ cũng khá khó khăn. Tiền lương của cô ấy đa phần phải bù vào sinh hoạt phí của gia đình cho nên rất khó khăn. Cô ấy chỉ đành trông chờ vào tiền thưởng hàng tháng, cho nên hợp đồng này rất quan trọng với cô ấy!"
"Nếu ông không ký hợp đồng với cô ấy thì cô ấy sẽ không tiếp rượu ông đâu. Việc này tôi cũng hết cách rồi, chỉ cần ông ký hợp đồng là cô ấy sẽ yên tâm. Đến lúc đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893760/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.