“Bố em muốn gặp anh, anh có thể tới không?
Giọng của Vương Tú Quân nghe hết sức lo lắng. Tâm trạng của cô ấy có phần nặng nề, cách nói chuyện cũng không còn được gần gũi như trước.
Vừa nói cô vừa quay đầu nhìn bố mình đang ngồi trong sân. Hôm nay sắc mặt của Vương Triều không được tốt, nhìn rất tiều tụy. Cánh tay bưng chén trà cũng không còn vững như trước nữa.
Chuyện gì thế này? Chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi mà cứ như cả thế giới đều đã thay đổi vậy.
Người duy nhất mà Vương Tú Quân có thể dựa vào lúc này chính là Tần Hạo.
Tần Hạo chỉ đáp lại một từ: “Được!”
Vương Tú Quân và anh hẹn địa điểm gặp mặt, sau đó cô đưa Tần Hạo về nhà mình.
Lần đầu tiên tới đây nhưng Tần Hạo khá tự nhiên. Anh nhìn ngắm mọi thứ, quan sát không gian xung quanh và cảm thấy không khác trong tưởng tượng của mình là bao.
Từ tính cách của một người có thể đoán ra được môi trường mà họ sinh sống như thế nào. Đây chính là sở trường của Tần Hạo.
Con người Vương Triều luôn khiêm tốn. Mà càng là người khiêm tốn trong giới giang hồ như thế này thì càng thích phong cách cổ điển.
Tần Hạo khẽ khàng đi vào giữa sân viện. Vương Tú Quân đi trước với vẻ trầm mặc, dẫn anh vào trong gian nhà chính.
Vương Triều ngồi trên chiếc ghế thái sư cao sừng sững, tay cầm một cuốn sách cổ. Không biết là ông ta đang đọc cái gì.
Vương Triều chậm rãi ngẩng đầu khi nhìn thấy Tần Hạo bước vào.
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893728/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.