“Đúng rồi. Nhớ ra rồi. Là tấm ảnh mà Trương Hàm Hương đã gửi cho mình!”
Tần Hạo chợt nhận ra vì sao anh lại cảm thấy quen thuộc như vậy. Anh lập tức lấy điện thoại ra tìm, một lúc lâu sau đó mới tìm được tấm ảnh ấy.
Đường Kiều hỏi anh bằng vẻ khó hiểu: “Anh làm sao thế? Có chuyện gì à?”
Véo nhẹ gương mặt mịn màng của Đường Kiều, Tần Hạo cười đáp: “Không có gì, nhặt được báu vật thôi!”
“Hở? Nhặt được gì cơ? Ví tiền à?”, Đường Kiều ngạc nhiên nhìn tay Tần Hạo nhưng chẳng thấy anh đang cầm món đồ gì.
Tần Hạo dở khóc dở cười: “Tôi bảo là tôi nhặt được báu vật rồi, chính là em đấy!”
Đường Kiều nghe xong bèn cảm thấy ngại ngùng xấu hổ, nhất là khi Vương Tú Quân còn đang ở ngay bên cạnh.
Cô ấy làm sao biết được Tần Hạo và Vương Tú Quân đã có tư tình từ lâu.
Thỉnh thoảng hai người họ lại nhìn nhau liếc mắt đưa tình. Tuy không quá thoải mái, nhưng đôi khi Tần Hạo lại cảm thấy yêu đương lén lút thế này cũng khá là kích thích.
Có một số chuyện, anh rất khó mở lời với Đường Kiều.
Ngoảnh đầu nhìn người vừa đi ngang qua, Tần Hạo vội nói: “Kiều Kiều, em vào trong với mọi người trước nhé. Tôi phải xử lý chút chuyện. Đừng lo lắng quá. Tôi sẽ xong việc nhanh thôi!”
Đường Kiều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó kéo Vương Tú Quân vào phòng.
Tần Hạo lập tức đuổi theo người nọ, vừa đi vừa nhắn tin cho Huyết Ảnh.
Anh theo chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893683/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.